***
Mùa hạ ngày dài, giờ Dậu trời vẫn chưa tắt nắng hẳn, bầu trời lam xám phủ lên Thừa Uyên Viện một lớp trắng mờ, gió ấm phả vào khiến người ta buồn bực.
Thẩm Nghi Đường mặc váy xanh ngọc, đeo vòng ngọc, yểu điệu đến gõ cửa thư phòng Yến Nguyên Chiêu.
Bạch Vũ ra mở cửa, nét mặt hòa nhã lại rất hiểu ý: "Thẩm nương tử, cô nương đến rồi à. Lang quân còn đang bận, cô nương vào nhẹ nhàng một chút, đừng làm người giật mình."
Thẩm Nghi Đường hé nhìn vào trong, nhón chân bước vào. Gian nan vất vả như thế, cuối cùng nàng cũng vào được phòng của Yến lang quân.
Bạch Vũ thức thời rút lui, khép cửa lại.
Lê Nhung bước đi tao nhã trên tấm thảm, tiến đến ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi Đường. Nó quả nhiên tới đón như lời đã hứa.
Thẩm Nghi Đường ngồi xổm xoa đầu Lê Nhung, rồi bước qua cửa ngăn, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Thư phòng của Yến Nguyên Chiêu rất rộng, nhưng không hề trống trải.
Tám tấm bình phong bằng sa mỏng vẽ phong cảnh xanh biếc ngăn cách khu phòng ngủ, sáu giá sách bằng gỗ trầm xếp thành từng ô, sách vở được xếp gọn gàng. Một ngăn dưới cùng đặt giá gỗ hồng treo thanh trường kiếm. Trên tường sau giá sách treo một bức tranh sơn cảnh nhỏ, lá xanh hoa trắng rải khắp sườn núi, rực rỡ như lửa cháy.
Giá sách bố trí lỏng lẻo bao quanh một chiếc án thư bằng gỗ mun, bên cạnh còn có giá hương, bàn vẽ, bàn trà; một góc phòng đặt tấm đệm mềm bằng cỏ tranh viền quanh làm ổ cho mèo, trông cũng thanh nhã dịu dàng.
Trong phòng mát lạnh, lặng lẽ mà ngập hương thoang thoảng, là mùi trầm thủy pha với lê gai. Không thấy có bồn đá hay vật dụng giải nhiệt thường thấy, chẳng rõ căn phòng này xây thế nào mà có thể tránh được cái nóng gay gắt mùa hè.
Yến Nguyên Chiêu đang ngồi trước án thư, cầm bút viết gì đó.
Thẩm Nghi Đường ôm Lê Nhung, có phần lúng túng.
"Ngồi bên kia." Yến Nguyên Chiêu hơi ngẩng cằm, dùng cán bút chỉ về phía trường kỷ chéo góc án thư.
Thẩm Nghi Đường vội vã ngồi xuống.
Trên kỷ đặt một bàn thấp, trên bàn có vài đĩa điểm tâm, không rõ là đã bày sẵn hay chuẩn bị riêng cho nàng.
Nàng vừa ăn bánh, vừa vuốt mèo, vừa nhìn Yến Nguyên Chiêu chăm chú hạ bút, rõ ràng không có tâm trí để đoái hoài gì tới nàng. Nghĩ một lát, nàng mở lời: " Yến đại nhân, ta muốn tìm quyển sách đọc, có được không?"
Giọng đáp từ sau án thư vọng lại: "Muốn đọc sách gì? Ở đây không có truyện thoại bản yêu đương đâu."
Thẩm Nghi Đường bật cười: "Ta không muốn đọc truyện, đọc cho Trưởng công chúa nghe suốt cũng chán lắm rồi. Ta chỉ muốn xem trên giá có sách gì, chọn một cuốn đọc thôi."
Yến Nguyên Chiêu không đáp.
Thẩm Nghi Đường coi như hắn ngầm đồng ý, đặt Lê Nhung xuống, nhẹ nhàng bước đến giá sách.
Nàng ngó nghiêng rất lâu, Yến Nguyên Chiêu viết xong hai trang giấy, đuôi mắt mới liếc thấy vạt váy lục di chuyển từ bên phải sang trái dọc theo dãy giá.
Thẩm Nghi Đường tìm sách, thực ra là mượn cớ, mục đích là để tìm sổ sách.
Nàng mở to mắt, bắt đầu từ giá đầu tiên, tỉ mỉ lướt qua từng cuốn kinh sử tử tập trong ô, tìm quyển bìa đỏ mà khách hàng từng miêu tả. Nàng còn áp dụng cách Vân Tụ dạy, dùng đầu ngón tay lần từng tấc giá sách ở những điểm then chốt, dò xem có cơ quan ngầm hay chỗ ẩn nào không.
Tìm đến kệ cuối cùng vẫn chưa có thu hoạch gì, chỉ là những giá sách bình thường, chất đầy những cuốn thư tịch cũng hết sức thông thường.
Nhưng đột nhiên mắt nàng sáng lên, ánh nhìn lướt l*n đ*nh giá.
Trên đó có mấy bộ điển tịch dày cộp, đặt chồng sát vào trong, trên cùng rõ ràng có một quyển mỏng mảnh, gáy sách đỏ son.
Ngay khoảnh khắc đó, sống lưng Thẩm Nghi Đường bỗng cứng lại, một bàn tay to ấm áp đặt lên mu bàn tay nàng.
Yến Nguyên Chiêu đứng ngay sau lưng nàng từ lúc nào, giọng nói trầm thấp vang lên: "Đừng lấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!