Chương 35: (Vô Đề)

***

"Hí——"

Một con tuấn mã sắc xám xanh phi tới từ xa, vừa hay kịp ghìm cương lại ngay trước cổng phường vài thước.

Người giữ ngựa chạy đến theo tiếng động, gương mặt non nớt nở nụ cười: "Lang quân an khang."

Yến Nguyên Chiêu mỉm cười gật đầu, dứt khoát tung người xuống ngựa, vén áo bước vào trong phường.

Phường này là nơi đặt các quan xá ở Đông Đô, chuyên cung cấp cho quan viên thuê ở, mấy chục viện nối liền nhau xếp ngay ngắn như bàn cờ, mỗi viện cách nhau một bức tường vây, ngang dọc đều có hành lang ngách nhỏ thông suốt, tiện cho người lui tới qua lại.

Biệt viện của Trưởng công chúa ở Đông Đô cách Ngự Sử Đài quá xa, mà Yến Nguyên Chiêu lại không muốn tá túc trong phủ người khác, cân nhắc thiệt hơn bèn dọn vào quan xá. Vì thân phận của hắn không thấp, nên một mình chiếm trọn viện ở đầu tây, thanh tĩnh rộng rãi, không bị ai quấy nhiễu.

Thế nhưng hôm nay lại chẳng yên tĩnh như mọi ngày.

Tiếng người nói cười râm ran như sóng biển tràn vào tai, khói bếp lượn lờ bay qua tường son trắng, quẩn quanh trong sân, mang theo mùi thơm nồng nàn của cơm nếp chín mềm.

"Là người nhà của chủ sự họ Triệu bên cạnh tới thăm, người đông lại nổi lửa nấu ăn, nên mới rộn ràng như vậy. Tiểu nhân sẽ đi nói với Triệu chủ sự một tiếng, bảo họ đừng làm phiền đến Lang quân." Tiểu lại trong quan xá đến đưa bồn đá giải nhiệt giải thích.

"Không cần." Yến Nguyên Chiêu từ chối ý tốt của tiểu lại.

Quan viên Đại Chu khi đi nhậm chức nơi khác, nhất là những chuyến công tác ngắn hạn, gia quyến thường không đi cùng. Người ở trong quan xá mười thì có đến chín không mang  theo thê nhi, chỉ dẫn theo một hai gia nhân, mỗi ngày đều là bếp lạnh nồi nguội, ăn cơm do công phòng nấu.

Vị Triệu chủ sự này hiếm khi được đoàn tụ với người thân, nghe ra có vẻ rất vui vẻ.

Vài đứa trẻ chạy tới chạy lui, đùa nghịch ầm ĩ, một nữ hài không biết vì sao bỗng bật khóc, người lớn quát mắng hai bé trai, không bao lâu sau nữ hài lại bật cười khanh khách, đám nhỏ ríu rít náo loạn.

Yến Nguyên Chiêu đứng trong sân, hứng thú lắng nghe tiếng ồn bên viện cạnh.

Sự náo nhiệt thế này xưa nay luôn cách xa hắn. Mồ côi phụ thân từ nhỏ, lớn lên trong phủ công chúa, hắn chưa từng trải qua cuộc sống mấy đời cùng chung một mái nhà, huynh đệ sum vầy, cũng không lấy làm ngưỡng mộ.

Sau khi xuất sĩ, mỗi lần phụng mệnh đi giám sát địa phương, ngắn thì nửa tháng, dài thì nửa năm, đều một thân một ngựa rong ruổi, không hề thấy cô đơn, chỉ thấy khoan khoái tự do.

Nhưng lần này, dường như có chút gì đó khác.

Trăng tròn treo cao, ánh trăng lam dịu phủ khắp sân, trong vắt như nước, mỏng nhẹ như tơ, gợi lên tất cả những tưởng tượng tốt đẹp về đoàn viên.

Yến Nguyên Chiêu tự nhiên nhớ đến tiểu cô nương kia. Nụ cười rạng rỡ, giọng nói trong trẻo, còn hùng hồn tuyên bố rằng nàng muốn sinh con cái cho hắn.

Ừm… Nếu con cái giống tính nàng, e là phiền to đấy, chẳng phải sẽ nhốn nháo như mấy đứa nhóc bên viện kia sao? Bên kia đã đổi thành bé trai khóc rồi.

Công việc của hắn bận rộn, hay phải rời Kinh, phải nghĩ cách tranh thủ thời gian để dạy bảo con cái. Cũng phải để mắt kỹ, đừng để cái tính tiểu thư đỏng đảnh của mẫu thân chúng làm hư chúng.

Bạch Vũ xách một chiếc đèn sáu cạnh màu cam vàng bước vào, thấy Lang quân nhà mình đang đứng trong sân, lúc thì mỉm cười, lúc lại nhíu mày, lấy làm lạ: "Lang quân, sao người còn chưa vào phòng?"

Yến Nguyên Chiêu hoàn hồn.

"Trong phòng nóng." Hắn nói, rồi bước lên ba bậc thềm, vào nhà.

Bạch Vũ cũng theo sau vào.

Trong phòng đặt hai bồn băng, khí lạnh lan tỏa, mát mẻ dễ chịu. Cũng đâu có nóng gì, Bạch Vũ thầm nghĩ.

Hắn thấy Yến Nguyên Chiêu nhìn mình, bèn bắt đầu báo cáo: "Tiểu nhân hôm nay đến Ấp Sơn hỏi thăm, đúng lúc Lư thái phó vừa trở lại núi được đúng một tháng sau khi điều dưỡng khỏi bệnh tại phủ. Tiểu nhân đã trình bái thiếp của Lang quân, nói người sẽ lên núi bái phỏng sau ba ngày nữa. Lão nhân gia vô cùng cao hứng, còn bảo là cải bó xôi trồng trước trai đường giờ đã xanh mướt mập mạp, muốn tự tay hái đãi người."

Yến Nguyên Chiêu gật đầu hài lòng: "Đã có thể đích thân hái rau, chắc hẳn thân thể Thái phó đã hồi phục nhiều."

"Chắc chắn rồi, nhìn qua chẳng giống người hơn tám mươi chút nào cả!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!