***
Người nhà họ Thẩm tề tựu trong chính đường.
Thẩm Chấp Nhu ngồi ở ghế chủ vị, theo thứ tự bên dưới là Thẩm Tuyên, Thẩm Yến, Tống Chân, sau đó là hai nữ nhi của Tống Chân, còn Thẩm Nghi Đường ngồi gần cửa nhất.
Từ sau khi Thẩm Chấp Nhu trở về, quy củ trong Thẩm phủ vô hình trung nghiêm khắc lên gấp bội.
Tiểu đồng lần lượt mang lễ vật Thẩm Chấp Nhu đem từ Quan Nam về cho từng chủ nhân. Tặng cho Thẩm Tuyên và Thẩm Yến là nghiên mực, Tống Chân được tặng một chiếc vòng tay, A Du và A Cẩn thì mỗi người được một viên ngọc lưu ly.
Đến lượt Thẩm Nghi Đường, được đưa đến trước mặt là một đóa hoa thông thảo màu tím.
Nữ tử thường thích cài hoa, nhưng hoa tươi nhanh tàn, vì vậy người ta dùng lõi cây thông thảo sấy khô để tạo thành hình hoa, cho các cô nương cài lên tóc. Hoa thông thảo sống động hơn hoa lụa, bền hơn hoa sáp, từ phi tần công chúa đến dân nữ bình thường đều yêu thích, không phải món đồ không xứng mặt mũi.
Nhưng…
Thứ mà bất kỳ gánh hàng rong nào cũng có thể treo đầy trong gánh, vậy mà lại được lấy ra làm lễ vật mang từ Quan Nam về cho nàng, là qua loa hay là cố tình nhục mạ?
Thẩm Nghi Đường đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thấy ánh mắt lo lắng của Tống Chân nhìn sang, nàng mỉm cười đáp lại, bình thản đưa tay cầm lấy hoa thông thảo, cài thẳng lên búi tóc.
Thẩm Chấp Nhu hỏi vài câu về mấy vụ án Thẩm Tuyên phụ trách tại Đại Lý Tự nửa năm nay, sau đó lại bảo Thẩm Yến chọn một bài văn gần đây viết được, tối mang tới thư phòng.
Thẩm Yến răm rắp đáp lời.
Thẩm Chấp Nhu quay sang nói với Tống Chân đang mang thai: "Con đang mang thai mà vẫn vất vả lo liệu việc nhà, thật là cực nhọc. Nếu có việc gì quá sức, không cần miễn cưỡng."
"Đều là việc trong phận sự, nào dám nói là cực nhọc." Tống Chân khiêm tốn đáp, thấy thời cơ vừa vặn, liền đem chuyện Yến Nguyên Chiêu cầu thân với Thẩm Nghi Đường kể lại một lượt cho công công nghe.
Chân mày Thẩm Chấp Nhu chau lại, rồi lại chau lại, đợi Tống Chân kể xong, mạch máu trên trán ông nổi rõ, khẽ giật giật.
"Tiểu tử họ Yến nghiêm túc sao?" Ông nghiêng người về phía trước, giọng khàn hẳn đi.
"Phải, đích thân đến phủ bày tỏ thành ý."
"Hắn nói muốn cưới nó?" Ông đưa tay chỉ về phía Thẩm Nghi Đường ngồi cuối hàng, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi.
Thẩm Nghi Đường cúi đầu, lặng lẽ để đóa hoa thông thảo màu tím to tướng bên tóc trái đối diện thẳng với tay ông.
"Chính là muội muội Nghi Đường." Lần này là Thẩm Tuyên lên tiếng trả lời.
Thẩm Chấp Nhu hừ mạnh một tiếng, há miệng muốn nói gì đó nhưng không thốt thành lời. Khóe mắt Thẩm Nghi Đường liếc thấy khẩu hình miệng ông, có vẻ là chữ "nực cười".
Tống Chân dịu giọng nhắc: "Vì Yến ngự sử đã bày tỏ ý định kết thân, tức phụ không gửi thiếp canh của Nghi Đường sang nhà họ Lâm ở Vân Nghi nữa, định chờ phụ thân về rồi mới quyết định."
"Quyết định gì nữa?" Thẩm Chấp Nhu trầm giọng nói, "Lão phu đã lập hôn ước với người ta, giấy trắng mực đen, một lời hứa đáng nghìn vàng, sao có thể nói đổi là đổi!"
Cả sảnh đường bỗng chốc yên ắng, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt khó tin.
"Ý phụ thân là, vẫn để Nghi Đường gả đến Quan Nam sao?" Tống Chân dè dặt hỏi.
"Chính thế."
Chính đường rơi vào tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thẩm Nghi Đường nghiến chặt răng, trong lòng rủa thầm Thẩm Chấp Nhu cổ hủ, ngoan cố.
Tống Chân siết chặt khăn tay, đột nhiên không biết nên nói gì, hai đứa nhỏ A Cẩn và A Du không hiểu chuyện, nhìn mẫu thân đầy nghi hoặc, nàng bèn bảo vú nuôi đưa cả hai ra ngoài.
"Xin phụ thân suy xét kỹ lưỡng," Thẩm Tuyên vội vàng nói, "Chỉ mới lập hôn ước, chưa đưa sính lễ, hoàn toàn có thể dùng cớ bát tự không hợp để lui hôn, không tính là thất tín. Nghi Đường may mắn được phủ công chúa để mắt tới, nếu còn cố chấp giữ nhà họ Lâm ở Quan Nam, thực sự đáng tiếc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!