***
Sau khi Yến Nguyên Chiêu rời đi, bốn người Thẩm gia ngồi vây quanh ở chính đường, thảo luận này chuyện cầu thú bất ngờ này.
Tống Chân nghĩ trăm lần cũng không ra, "Yến Nguyên Chiêu mắt cao hơn đỉnh, vì sao đột nhiên lại nhìn trúng Nghi Đường? Nghi Đường, rốt cuộc muội còn giấu giếm chúng ta chuyện gì?"
Ba người đồng thời nhìn Thẩm Nghi Đường, Thẩm Nghi Đường nghiêm trang nói dối: "Hắn cũng đã nói là duyên phận rồi, muội cũng không có làm cái gì, chỉ là gặp mặt hắn vài lần, cũng có biểu đạt rằng ta ngưỡng mộ hắn. Tuổi tác của hắn không nhỏ, khả năng vội vã thành hôn, bị tâm ý của ta đả động, vì thế quyết định cưới ta."
Thẩm Tuyên làm ra vẻ nghiêm túc phân tích: "Có lẽ hắn cũng để mắt đến thanh danh tốt đẹp của phụ thân, nên mới muốn kết thân với nhà ta."
"Thế sao hai năm trước khi Nhị tỷ và Tam tỷ bàn chuyện hôn sự, chẳng thấy hắn lộ mặt? Theo đệ thấy là A tỷ có bản lĩnh, khiến người ta vừa ý thì có." Thẩm Yến lên tiếng phản bác.
Thẩm Nghi Đường thầm nghĩ, tiểu tử này hôm nay chịu nói đỡ cho mình đấy.
Thẩm Tuyên kết luận: "Dù sao thì cuộc hôn sự này đến thật đúng lúc, cho dù không có hôn ước với Quan Nam, thì đây cũng là chuyện hiếm có khó gặp. Phụ thân vẫn hay khen ngợi Yến ngự sử là người trầm ổn, cương trực, đợi người trở về mà biết tin, ắt hẳn sẽ vừa kinh ngạc vừa vui mừng."
Tống Chân mỉm cười nói với Thẩm Nghi Đường: "Nghi Đường, tẩu không phải loại người mù mắt hay ngu ngốc, Yến ngự sử là thanh niên tài tuấn nổi danh chốn Kinh thành, tiểu thư nhà nào mà chẳng muốn gả cho hắn ta? Tối qua ta nói mấy lời đó với muội, là vì không muốn muội đau lòng, ai ngờ muội lại có phúc phần nên duyên với hắn, lại còn làm rạng rỡ cả nhà ta nữa, ta vui còn không kịp.
Thiếp canh của muội ta cũng không gửi cho nhà họ Lâm nữa, đợi phụ thân trở về, ta sẽ là người đầu tiên báo với người chuyện Yến ngự sử đến cầu hôn muội."
"Đa tạ A tẩu, lời tẩu an ủi muội trước đó, muội ghi nhớ trong lòng." Thẩm Nghi Đường mỉm cười nói.
Thẩm Yến cười hớn hở chen vào: "Đến lúc đó phủ công chúa chắc sẽ đưa sính lễ cực kỳ hậu hĩnh, không biết chính viện phủ ta có đủ chỗ để đặt không nữa?"
Khi Minh Xương Trưởng công chúa xuất giá, đoàn hồi môn kéo dài mười dặm, hàng trăm kiệu sính lễ rồng rắn từ đầu đến cuối phố, đó là chưa kể địa khế, ngân phiếu các loại. Từng ấy năm qua, phủ Công chúa chỉ có nàng và Yến Nguyên Chiêu là chủ nhân, Long Khánh đế lại thường xuyên ban thưởng, không biết kho phủ đã chất bao nhiêu vàng bạc gấm vóc.
Các nhà quan lại chốn Kinh thành mong muốn gả con gái vào phủ công chúa, cũng một phần vì tài sản khổng lồ nơi đó.
Tống Chân nghĩ tới điều đó, liền phụ họa: "Nếu chính viện không đủ chỗ thì dồn sang phòng bên, chỉ mong Trưởng công chúa đừng chê nhà ta nghèo nàn."
Thẩm Tuyên không vui: "Sao lại gọi là nghèo nàn? Đó gọi là tiết kiệm, là bằng chứng cho thấy phụ thân và ta thanh liêm chính trực. Đệ chỉ biết nghĩ đến sính lễ, hoàn toàn bỏ qua những lời dạy dỗ của phụ thân và ta, cũng là không tôn trọng tỷ tỷ, cứ như nhà ta đang bán nữ nhi cầu tiền vậy."
Thẩm Yến không dám cãi lời huynh trưởng, chỉ lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Nghi Đường.
Vị tỷ tỷ lai lịch mờ ám này, trong lòng chẳng phải chỉ nghĩ đến tiền thôi sao?
Thẩm Nghi Đường phụ họa: "A huynh nói phải, muội yêu mến Yến ngự sử là vì nhân phẩm và hoài bão của chàng, chứ không phải tham lam của cải nhà chàng."
Thẩm Yến: "……"
Sau khi phu thê Thẩm Tuyên rời đi, Thẩm Yến không nhịn được lẩm bẩm: "Ngươi đúng là biết giả bộ, phủ công chúa sắp đổ cả gia tài lên người, mà vẫn điềm nhiên như không."
Thẩm Nghi Đường nhìn hắn: "Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi, như con khỉ lớn, động tí là nhảy cẫng lên à?"
"Ta có đắc tội gì với ngươi đâu?" Thẩm Yến bật dậy khỏi ghế.
Thẩm Nghi Đường chỉ đành cười dịu dàng với hắn.
Thẩm Yến ngồi phịch xuống: "Nói chứ, thật là may đấy, nếu ngươi không nhanh tay chộp lấy Yến ngự sử, thì chắc chắn đã bị phụ thân gả về cái nơi khỉ ho cò gáy Quan Nam kia, thế thì thiệt to rồi."
Thẩm Nghi Đường bật cười: "Sao ngươi chắc chắn là ta sẽ ngoan ngoãn gả về Quan Nam? Ta đến phủ các ngươi là để tìm phú quý, chứ chẳng phải để chịu khổ."
Thẩm Yến nhún vai: "Thế ngươi tính sao? Ý phụ thân đã quyết, chẳng lẽ định trốn hôn?"
Thẩm Nghi Đường gật đầu một cách đương nhiên: "Cùng lắm thì không làm nữ nhi nhà họ Thẩm nữa là xong."
Thẩm Yến ngẩn người: "Nói đến là đến, nói đi là đi, ngươi chẳng có chút trách nhiệm gì hết à."
Thẩm Nghi Đường ngạc nhiên: "Ngươi thật sự xem ta là tỷ tỷ ruột à? Ta là một kẻ lừa đảo giang hồ, kẻ lừa đảo thì cần gì phải có trách nhiệm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!