***
Vì chuyện hôn sự của tiểu muội, đêm qua Thẩm Tuyên ngủ không yên giấc, hôm sau lên công đường tinh thần cũng uể oải, tâm trí lơ đãng. Hơn nửa ngày trôi qua, hắn chỉ lo làm việc qua loa cho xong, định quay về phủ thì lại gặp một vị khách không mời mà đến tại tiền sảnh của Đại Lý Tự.
Thẩm Tuyên vừa liếc mắt nhìn qua liền thấy Yến đại nhân Yến Nguyên Chiêu vận một thân áo dài cổ tròn màu lam biếc, hai tay chắp sau lưng, đứng yên lặng ngắm nghía các ghi chép về quan viên các triều từng chưởng quản Đại Lý Tự treo trên vách tường.
Vận xui liên miên, ba ngày hai bận lại phải va vào mặt Yến Diêm Vương này.
Thẩm Tuyên cũng đành nhận số, bước đến chắp tay hành lễ, nói: "Giờ đã tan công, không rõ Yến đại nhân tới bản ty có việc gì?"
Yến Nguyên Chiêu xoay người lại, vẻ mặt có thể nói là ôn hoà: "Thẩm tư trực, hai tháng trước tại hạ từng giúp ngươi bắt được nhân chứng Lý Thao, ngươi có nói sẽ mời tại hạ đến phủ uống rượu để cảm tạ. Chỉ tiếc khi đó tại hạ bận việc, không thể đến được. Không biết hôm nay có thể thực hiện lời mời ấy không?"
Thẩm Tuyên không tin nổi vào tai mình.
Chẳng phải Yến Nguyên Chiêu từng bảo vì công không vì tư, không cần hắn báo đáp sao? Giờ lại đột nhiên đổi giọng.
Hơn nữa, người này lại có thể thản nhiên đề cập đến chuyện ấy, chẳng lẽ đã quên vụ không lâu trước hắn đùng đùng nổi giận đến Thẩm phủ, vô cớ khiến A Đường khóc một trận rồi ư?
Thẩm Tuyên ngẫm nghĩ mãi mà vẫn chưa thông, sắc mặt thay đổi liên tục.
Yến Nguyên Chiêu thì rất kiên nhẫn, cứ thế đứng dưới ánh trời quang gió dịu, chờ hắn trả lời.
Lần trước hắn là vì quá mức giận dữ, lại muốn đoạn tuyệt với Thẩm Nghi Đường, mới không mời mà đến Thẩm phủ. Nay tình thế khác xưa, tất nhiên phải giữ chút lễ tiết. Có điều thời gian không cho phép, lễ tiết hắn có thể giữ, cũng chỉ đến mức này thôi.
Thẩm Tuyên nói: "Yến đại nhân ra tay tương trợ, đương nhiên nên được cảm tạ. Có điều hôm nay vội vàng, hàn xá lại đơn sơ, e không chiêu đãi chu đáo. Chi bằng tại hạ mời Yến đại nhân đến tửu lâu nếm thử món ngon rượu quý, coi như một chút lòng thành."
Hắn đoán Yến Nguyên Chiêu có điều muốn nói. Nói thì nói đi, chỉ xin đừng đem sát khí về nhà hắn nữa.
Nào ngờ Yến Nguyên Chiêu đáp: "Tại hạ không chê quý phủ đơn sơ, chẳng cần cơm rượu, trà nhạt là được. Thẩm tư trực, cùng đi thôi."
Thẩm Tuyên không thể khước từ nữa, đành cùng ra khỏi công đường.
Thẩm Chấp Nhu xưa nay thanh liêm, khi qua lại giữa công đường và phủ đệ thường không cưỡi ngựa xe mà đi lừa. Thẩm Tuyên cũng học theo, trừ lần trước đưa Thẩm Nghi Đường đến nghe thẩm án có đi xe ngựa, còn lại đều dùng một con lừa làm phương tiện.
Yến Nguyên Chiêu liếc nhìn con lừa lông xám tro của Thẩm Tuyên, không nói gì, chỉ vững vàng cưỡi lên con tuấn mã lông đỏ hạt dẻ, cùng lừa sóng vai mà đi.
Một ngựa một lừa cùng tiến vào Thẩm phủ.
Yến Nguyên Chiêu nói chỉ cần trà nhạt, nhưng Thẩm Tuyên không dám sơ suất, lập tức dặn nhà bếp chuẩn bị rượu thịt.
Yến Nguyên Chiêu nhiều lần từ chối, Thẩm Tuyên mới thôi không ép, chỉ cho mang chút điểm tâm lên. Có điều hắn để ý thấy, Yến Nguyên Chiêu chẳng ăn lấy một miếng, thậm chí trà cũng gần như chưa đụng đến.
Yến Nguyên Chiêu ngồi trước án thư, lông mày thư thái, dáng ngồi thẳng lưng, vừa tao nhã vừa thả lỏng một cách đúng mực. Bình thường hắn luôn mặc quan bào màu sẫm, hôm nay lại vận y phục sáng màu thanh nhã, khí chất lạnh lùng khiến người khác kiêng dè như tan đi hơn nửa, lộ ra phong thái và nền nếp quý tộc của một công tử thế gia.
Đây là một mặt rất hiếm khi xuất hiện của Yến Nguyên Chiêu trên quan trường.
Thẩm Tuyên nhìn thẳng vào mắt hắn, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa của bốn chữ "bừng sáng nhà hẹp". Chính sảnh Thẩm gia vốn bình thường đơn sơ, nhờ hắn mà cũng như mang thêm phần khí phái quý hoa.
Yến Nguyên Chiêu đón lấy ánh mắt của Thẩm Tuyên, cất lời: "Thẩm tư trực, tại hạ cũng không muốn vòng vo. Lần này đến đây, là có chuyện muốn cùng ngài thương nghị."
"Yến đại nhân cứ nói."
Thẩm Tuyên thực sự thấy tò mò, Yến Nguyên Chiêu hôm nay "ôn hoà thân thiện" như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì.
"Tại hạ ngưỡng mộ lệnh muội, muốn cầu cưới nàng làm thê, kết mối lương duyên cùng Thẩm phủ." Yến Nguyên Chiêu nói chậm rãi.
Thẩm Tuyên giật mình, "Ngài nói lại lần nữa?"
Yến Nguyên Chiêu bèn lặp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!