***
Đạo quán Tử Dương cũng giống như Thính Sơn nằm sâu trong lòng núi ở sườn Đông, tuy ẩn trong rừng sâu nhưng để tiện cho khách vãng lai, đường ra ngoài núi không hề hiểm trở, gần như đều là những lối mòn do người khai phá.
Triệu Khiên giấu người ở nơi không gần không xa thế này, hẳn là cho rằng kín đáo vắng vẻ, không ai dòm ngó, đến nỗi dám ngang nhiên mở toang cửa sổ giữa tuyên dâm giữa ban ngày.
Thẩm Nghi Đường đi theo Yến Nguyên Chiêu trên con đường nhỏ trong rừng phía Tây, âm thầm suy nghĩ, không biết Thái tử đã đi qua con đường này bao nhiêu lần.
"Chủ tử!"
Thẩm Nghi Đường nghe tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn, thì ra là Thu Minh và Liên Thư đang chạy tới đón.
Thu Minh thấy Thẩm Nghi Đường nguyên vẹn không tổn hao gì, hai mắt trợn tròn đến không chớp: "Thẩm nương tử, ngài, ngài…"
Thẩm Nghi Đường nghịch ngợm cười: "Ngươi tưởng ta chết rồi hả?"
"Ta tưởng ngài dữ nhiều lành ít, không chừng đã bị rắn nuốt mất rồi, nào ngờ chẳng hề hấn gì, thật đúng là người tốt được trời thương!"
Thẩm Nghi Đường bật cười: "Vận may cũng có, nhưng phần lớn là nhờ vào chủ tử nhà ngươi."
"Đương nhiên rồi! Lúc ở trên vách đá chúng ta ai cũng cuống cuồng cả, chỉ có chủ tử là giữ được bình tĩnh, không nói hai lời đã xuống vực tìm ngài."
"Đừng lắm lời nữa, đến Nghênh Thúy Hiên tìm Bạch Vũ, bảo hắn thuê một cỗ xe ngựa đợi sẵn dưới chân núi." Yến Nguyên Chiêu nói.
Thu Minh đi rồi, Liên Thư tiếp tục hộ tống hai người xuống núi. Hắn không nhiều lời như Thu Minh, tuy nhìn ra được quan hệ giữa chủ tử và Thẩm nương tử đã có sự thay đổi rõ ràng, nhưng chỉ giữ nghi ngờ trong lòng, ngoan ngoãn như người vô hình đi theo sau.
Có thị vệ đi cùng, Yến Nguyên Chiêu lại trở về dáng vẻ nghiêm túc ít lời thường ngày, Thẩm Nghi Đường cũng không tiện trêu chọc, đi bên cạnh hắn mà hoài nghi, liệu những dịu dàng vấn vương khi trước có phải chỉ là ảo giác của nàng.
Lúc mặt trời sắp lặn mà chưa lặn, mọi người đã xuống tới chân Lạc Hà Sơn. Khi ấy trời chiều rực rỡ muôn sắc, từ hồng nhạt chuyển sang tím, rồi thẫm dần thành sắc lam, bao phủ núi non Lạc Hà một cách tráng lệ.
Vân Tụ đang chờ bên cạnh xe ngựa, thấy Yến Nguyên Chiêu và Thẩm Nghi Đường sóng vai bước tới, hàng mi cụp xuống, nhanh chóng tiến lại phía nàng. Không cần hỏi cũng biết, khổ nhục kế lần này của Thẩm nương tử, nguy hiểm thì có nhưng kết cục lại mỹ mãn.
Thẩm Nghi Đường ngoái đầu nhìn một lượt phong cảnh núi non ráng chiều, rồi được Vân Tụ dìu lên xe ngựa.
Cả ngày bị hành hạ như vậy, nàng đã mệt lử rồi.
Bạch Vũ đích thân đánh xe, Yến Nguyên Chiêu cưỡi ngựa hồng đi sau xe ngựa. Sau khi vào thành, đoàn người ghé qua y quán, đại phu thay băng bó lại cho Thẩm Nghi Đường, kê thêm thuốc mỡ bôi ngoài. Vân Tụ còn mua cho nàng một đôi giày thêu, thay đôi giày vải quê kệch đang đi.
Xe ngựa tiến vào Gia Nghiệp phường, Thẩm Nghi Đường nhìn sắc trời đã sẫm, hẳn đã qua giờ Dậu.
E rằng tiểu tử Thẩm Yến sẽ chẳng còn đợi nàng nữa.
Ai ngờ xe ngựa vừa rẽ vào con phố trước phường, nàng đã thấy xe ngựa của Thẩm phủ quen thuộc qua khung cửa xe, vội ra hiệu cho Bạch Vũ dừng lại.
Thẩm Yến trong xe ngồi đợi đến mơ màng gật gù, bực bội không yên, nghe tiếng xe đến thì choàng tỉnh, vươn cổ nhìn, vừa khéo thấy Thẩm Nghi Đường chậm rãi bước xuống từ xe.
Thẩm Yến nhảy xuống đất, lao đến nhanh như tên bắn: "Ngươi xem bây giờ là giờ nào rồi? Có biết ta chờ bao lâu không—"
"Hí." Tiếng ngựa hí lên cắt ngang, Thẩm Yến ngước mắt, vừa trông thấy nam nhân trên lưng ngựa thì lập tức im bặt.
Yến Nguyên Chiêu thu cương ghìm ngựa, lạnh nhạt nhìn người trước mặt: "Thẩm Nhị Lang."
"Yến đại nhân…"
Thẩm Yến lúng búng đáp lời, quay sang nhìn Thẩm Nghi Đường như cầu cứu, cảm thấy nàng hẳn là biết tại sao Yến Nguyên Chiêu lại có mặt ở đây.
Thẩm Nghi Đường không phụ lòng mong đợi của hắn, mỉm cười nói: "A đệ, là Yến đại nhân đưa ta về đó. Trên đường có chút chậm trễ, lỡ mất giờ hẹn với đệ, để đệ phải đợi lâu, thật xin lỗi."
Trước mắt Thẩm Yến tối sầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!