***
Khoảnh khắc môi chạm môi, Thẩm Nghi Đường đã gom hết dũng khí trong đời.
Môi hắn rất mềm, ấm ấm, nhưng vì nàng cọ nhẹ nên lập tức nóng rực lên.
Nóng đến mức khiến nàng run rẩy, không biết phải tiếp tục thế nào.
Nàng từng thấy người ở Xuân Phong Lâu hôn nhau, cũng nghe các tỷ tỷ bàn luận về mùi vị của nụ hôn, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều bay biến.
Nàng nhận ra Yến Nguyên Chiêu dường như rất bài xích.
Cơ thể hắn cứng ngắc, thậm chí lúc nàng nghiêng người lại gần còn lùi nhẹ về sau theo bản năng. Nàng ngốc nghếch dừng lại trên đôi môi đang mím chặt của hắn, như một vị khách không mời mà tới, chẳng được chủ nhân mở cửa nghênh tiếp.
Thẩm Nghi Đường bắt đầu hối hận. Dẫu sao người trước mặt vẫn là Yến Nguyên Chiêu, nhi tử của Trưởng công chúa cao ngạo, là vị ngự sử chính trực không dung nổi một hạt cát trong mắt. Dù hắn có ý cưới nàng, e là cũng chẳng ưa kiểu đường đột này.
Không đẩy nàng ra, là vì hắn tu dưỡng tốt.
Nàng lúng túng dụi nhẹ hai cái rồi không dám tiếp tục nữa, luống cuống rút lui. Là nàng đắc ý quên mình, coi hắn như mấy tên công tử háo sắc ở kỹ viện.
Không khí đông cứng lại trong vài giây. Một lúc sau, Yến Nguyên Chiêu vuốt lại tay áo bị nàng vò nhàu: "Có tác dụng không?"
Không nghe ra là vui hay không vui.
"Ờ… không dám chắc…" Thẩm Nghi Đường thẹn thùng cúi đầu, vai vẫn đau rát bỏng.
Nàng nghe thấy Yến Nguyên Chiêu bật cười khẽ.
"Vậy thì thử lại lần nữa."
Tim Thẩm Nghi Đường giật thót, cằm đã bị những ngón tay thon dài giữ lấy, Yến Nguyên Chiêu cúi người, hôn lên môi nàng.
Hắn thử khẽ lên đôi môi mềm mại của nàng, dễ dàng mở hàm răng nàng ra, tiến sâu vào không chút trở ngại.
Nhiệt ý như lửa, tràn ngập trong môi lưỡi, thiêu cháy đến tận đáy lòng nàng.
Yến Nguyên Chiêu hoàn toàn hôn nàng theo bản năng, trong sự dịu dàng còn mang theo chút bực bội.
Nghĩ lại những ngày qua, tiểu nha đầu này, bất kể vô tình hay hữu ý, thực sự rất biết cách làm hắn xiêu lòng. Hắn nghĩ không thông, vì sao nàng có thể tùy tiện phá bỏ mọi quy tắc như vậy, mà hắn lại cam tâm tình nguyện?
Cam tâm đến mức đã quen mùi vị, càng lúc càng muốn chiếm đoạt. Đầu lưỡi không ngừng đảo lộn, khơi dậy từng chút mềm mại, thơm ngọt của nàng.
Thẩm Nghi Đường bị hôn đến choáng váng, mơ màng nghĩ rằng vị của Yến Nguyên Chiêu quả nhiên rất ngon, có điều xem ra giờ không phải nàng ăn sắc đẹp, mà là sắc đẹp đang ăn nàng. Còn không hiểu tại sao vừa rồi còn ra vẻ cao quý, giờ lại hôn giỏi đến thế?
Tên sói to đuôi dài, giả vờ đứng đắn!
Sói to đuôi dài càng lúc càng mạnh bạo, hôn nàng đến cuồng nhiệt. Một tay từ cằm vuốt lên đỡ lấy sau gáy nàng, cứ thế ép nàng dựa vào gốc cây, tay kia đè lên tay nàng, như thể sợ nàng bỏ trốn. Lòng bàn tay chạm nhau, dâng lên một tầng mồ hôi mỏng.
Thẩm Nghi Đường khó chịu bật ra tiếng rên nho nhỏ, nửa thẹn nửa giận cắn nhẹ đầu lưỡi hắn một cái.
Lúc ấy Yến Nguyên Chiêu mới hơi nới lỏng, dây dưa thêm một chút nữa rồi mới chịu buông nàng ra.
Vừa mới được thả ra, đôi mắt ươn ướt còn đọng sương của Thẩm Nghi Đường lập tức tròn xoe, chất vấn đầy uất ức: "Lang quân thật biết bắt nạt người ta."
Yến Nguyên Chiêu làm ra vẻ tao nhã ung dung, dịu dàng vỗ nhẹ đầu nàng như trấn an.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, hàng mi đẫm lệ, trên môi vẫn còn ánh nước, vậy mà Yến Nguyên Chiêu lại làm như không thấy, thản nhiên nghiêm túc hỏi: "Giờ còn đau không?"
Thực ra thì cũng không đau lắm nữa. Cảm giác hôn môi quá mãnh liệt, hơi ấm còn lưu lại cũng át đi cái đau rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!