***
Một lúc lâu sau, Yến Nguyên Chiêu vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, Thẩm Nghi Đường mơ màng ngẩng đầu lên.
Hắn gỡ một nhánh cỏ nước dính vào đuôi tóc nàng: "Nơi này quá lạnh, ở lâu sẽ không chịu nổi. Đổi sang chỗ ấm hơn một chút."
"Được." Thẩm Nghi Đường khẽ đáp, động đậy đôi chân tê cứng đến gần như mất cảm giác vì lạnh, vừa định đứng lên thì đã bị Yến Nguyên Chiêu không nói một lời bế bổng.
"Yến đại nhân, ta còn đi được mà." Nàng nhìn nghiêng gương mặt lạnh lùng chỉ cách mình gang tấc, nói nhỏ.
"Thế thì tốt." Nhưng tay Yến Nguyên Chiêu vẫn không hề buông lỏng.
Hắn xác định phương hướng, bước từng bước vững chắc trên nền bùn mềm ướt bên bờ nước, ôm nàng đi về phía vùng đất bằng phẳng ở phía tây.
Thân thể nàng lạnh buốt, ngấm đầy nước mà vẫn nhẹ hều, khó tưởng tượng nổi thân thể yếu mềm này lại có thể sinh ra sức mạnh lớn đến vậy, rơi từ trên vách núi xuống mà không chết, thậm chí còn có thể cười hì hì với hắn không chút gánh nặng.
Hai chân nhỏ nhắn của Thẩm Nghi Đường đung đưa, vẩy nước tung tóe: "Yến đại nhân, chúng ta giống hai con thủy quỷ quá."
Yến Nguyên Chiêu bất đắc dĩ nhìn nàng, vừa qua khỏi cửa sinh tử, vậy mà còn mở miệng nói đến chữ "quỷ".
Thẩm Nghi Đường hiểu nhầm: "Không đúng, chỉ mình ta giống thủy quỷ thôi, còn Yến đại nhân leo xuống từ vách núi mà không hề hấn gì, xuống nước một chuyến vẫn phong độ hiên ngang, không biết làm sao ngài lại văn võ song toàn đến thế."
Đều là con người, cớ sao ngài lại giỏi giang toàn diện như vậy?
"Ngươi cũng không giống." Yến Nguyên Chiêu dứt khoát phủ định. "Ở dưới vách núi, ngươi đã trải qua những gì?"
Thẩm Nghi Đường rúc trong lòng hắn, lược qua đoạn dùng dây, kể rằng sau khi rời khỏi gốc cây, nàng bám vào dây leo trượt xuống mấy trượng, thấy bên dưới là hồ sâu liền buông tay nhảy xuống, cuối cùng nói: "Ta may mắn thật, rơi từ độ cao như vậy xuống nước mà không sao, chỉ bị thương một chút, lại còn nhanh chóng gặp được ngài, ông trời đúng là chẳng bạc đãi ta."
"Một chút?" Yến Nguyên Chiêu cúi nhìn người trong lòng, "Không phải ngươi cứ thở gấp vì đau sao?"
Thẩm Nghi Đường vừa hít khí vừa cười hì hì: "Đau thì đau thật, nhưng là cái đau xứng đáng mà. Ta còn tưởng hôm nay sẽ chẳng thể gặp lại Yến đại nhân, giờ xem ra cú rơi từ vách đá này cũng không uổng."
Yến Nguyên Chiêu trầm giọng: "Không được nói như vậy."
"Thật mà. Vậy giờ chúng ta coi như làm lành rồi chứ?"
Yến Nguyên Chiêu bỗng khựng lại: "Ngươi nghĩ trước đây là ta đang giận dỗi với ngươi à?"
Thẩm Nghi Đường thành thật: "Không phải. Là ta sai. Ta không nên vì tư lợi mà dùng thủ đoạn hèn mọn như dâng thuốc để tiếp cận Trưởng công chúa. Một người chính trực như Yến đại nhân nếu vì thế mà chán ghét ta… cũng đáng thôi."
Yến Nguyên Chiêu siết chặt cánh tay đang ôm nàng, tiếp tục bước đi: "Thôi, sau này ta sẽ từ từ dạy lại ngươi."
Hắn đâu phải phụ thân hay huynh trưởng nàng, vậy sẽ lấy thân phận gì mà dạy?
Thẩm Nghi Đường đoán ý trong câu ấy, càng nghĩ càng thấy nên vui, ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ lại kéo động vết thương trên vai, đau đến rít lên một tiếng.
"Yên nào, không thì xuống tự đi." Yến Nguyên Chiêu nhắc nhở.
Lần này Thẩm Nghi Đường lắc đầu: "Không được, trên trời dưới đất không đâu thoải mái bằng trong lòng Yến đại nhân."
Vừa dứt lời, Yến Nguyên Chiêu lại dừng bước: "Xuống đi."
Thẩm Nghi Đường xụ mặt đáng thương: "Ta lại nói sai gì rồi sao? Ta không có giày, không đi nổi đâu."
Khóe môi Yến Nguyên Chiêu khẽ nhếch: "Nơi này có ánh mặt trời, nghỉ tạm một chút."
Họ đã đi được mấy trăm bước, tầm nhìn dần rộng mở, khoảng trời xanh trên đầu cũng từ bị tán lá chia cắt rối rắm thành một mảnh liền lạc. Ánh dương rọi xuống mang theo hơi ấm. Yến Nguyên Chiêu khom người đặt nàng bên gốc một cây thấp, để nàng tựa lưng vào thân cây mà ngồi.
Hắn nhặt vài cành khô, từ thắt lưng lấy ra gậy đánh lửa, nhóm lên một đống lửa cháy rực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!