***
Ngày ba mươi tháng Tư, trời trong đẹp lạ.
Bầu trời biêng biếc tựa lưu ly, Lạc Hà Sơn xanh mướt tươi tốt, những đóa hoa lựu sớm nở chen giữa tán lá, hương hoa theo gió trong lành lan khắp núi đồi, khắp nơi thoảng mùi thơm dịu.
Thẩm Nghi Đường nhảy xuống xe ngựa của Thẩm Yến, đứng dưới chân núi, trong lòng có chút thê lương xen lẫn khí khái bi tráng.
Thu Minh đã giúp nàng truyền lời, hôm sau lại tới, ngập ngừng nói: "Chủ tử bảo cô nương thích chờ thì cứ chờ, dù sao ngài ấy tuyệt đối sẽ không lên núi gặp cô nương."
Thẩm Nghi Đường không lấy làm bất ngờ, đáp lại: "Dù hắn nói thế nào, ta vẫn sẽ đợi ở Thính Sơn, nếu không gặp được người, ta sẽ không rời đi."
Kế hoạch của nàng, vẫn phải đem ra dùng.
"Này!" Trên ngựa, Thẩm Yến lớn tiếng gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Nghi Đường.
"Ngươi tự lo mà quay về. Giờ Dậu ta sẽ đợi ngươi ở cổng Gia Nghiệp phường, quá giờ thì khỏi, tự mà vào phủ."
Thẩm Nghi Đường vẫy tay: "Biết rồi, ngươi cứ đi chơi đi. Nhưng đừng có đến chỗ kỹ viện cờ bạc đấy nhé."
"Nhà ai tử tế lại đến mấy chỗ đó chứ." Thẩm Yến làu bàu, lại ngó ngó đỉnh núi cao vút, "Ngươi… leo núi nhớ cẩn thận."
Hắn thật sự không hiểu sao chuyện quyến rũ nam nhân lại phải kéo nhau lên tận trên núi.
Sau khi xe ngựa Thẩm Yến rời đi, Thẩm Nghi Đường cùng Vân Tụ men theo bậc đá chính lên tới Nghênh Thúy Hiên, rồi theo lối cũ lần trước vòng về phía Đông.
Ngoài núi trời nắng nhẹ, nhưng trong núi lại lúc sáng lúc tối, mây mù lượn lờ phủ lên sắc xanh rừng núi một lớp sa mỏng, đường núi khó phân biệt rõ.
"Ở đây đi." Sau nửa canh giờ hành trình, Thẩm Nghi Đường dừng bước, giẫm lên cành gãy giòn vụn dưới chân, tựa vào vách núi nhìn xuống.
Nơi đây là vách núi cao hơn trăm trượng, phần lớn bị những cành cây tươi tốt mọc chếch ra che khuất, lại thêm sương núi lởn vởn, không thể nhìn rõ đáy vực.
Vân Tụ lấy ra dây gai đã chuẩn bị sẵn, một đầu buộc vào gốc cây cổ thụ to lớn bên vách đá, đầu kia cột chắc ngang eo Thẩm Nghi Đường, lại quấn thêm mấy vòng ở cánh tay nàng, vừa vặn giúp nàng có thể bám dây lấy đà.
Thẩm Nghi Đường cẩn thận kiểm tra lại dây thừng thật chắc chắn, hỏi Vân Tụ: "Trên đường đến Thính Sơn, ta vì tránh một con rắn đỏ bất ngờ lao ra, không may trượt chân rơi xuống vách núi, mắc kẹt ở lưng chừng. Sau đó, ngươi sẽ làm gì?"
Vẻ mặt Vân Tụ không thay đổi, đáp như đọc thuộc: "Ta sẽ căn cứ theo bản đồ tìm đến Thính Sơn, vào trong báo với người hầu của Yến Nguyên Chiêu, rồi cùng hắn đến tìm ngươi. Nhưng vì vách núi quá cao, cây cối rậm rạp, không thể xác định được vị trí ngươi ngã xuống nên sẽ đến phủ công chúa cầu xin Yến đại nhân dẫn người đến cứu. Nếu trong Thính Sơn không có ai, thì ta sẽ lập tức xuống núi, đến trước cổng phủ công chúa, xin gặp hộ vệ Thu Minh hoặc Bạch Vũ, nhờ họ chuyển lời cho Yến đại nhân.
Tóm lại, mấu chốt là để Yến đại nhân biết ngươi gặp nạn và đích thân tới cứu."
Kế hoạch của Thẩm Nghi Đường không phức tạp, chỉ là một chiêu "khổ nhục kế" tầm thường, mưu cầu khiến Yến Nguyên Chiêu mềm lòng.
Con đường mà Yến Nguyên Chiêu từng đi tuy là đường mòn nhưng hắn đã đi lại nhiều lần, sớm dọn sạch cỏ dại đá vụn, không hề có hiểm trở. Vì thế nàng cố tình rẽ sang lối khác, giả vờ như bị lạc, tìm được một vách núi hiểm trở.
Yến đại nhân làm việc cẩn trọng, lần đầu gặp mặt đã phái hộ vệ tiễn nàng về tận nhà. Lần này dù hắn có đang giận, cũng không chắc yên tâm để nàng ở một mình trên núi. Tám chín phần mười sẽ sai người tới, như vậy mới tiện cho nàng truyền tin.
Nếu hắn biết nàng gặp nguy, liệu có thể khoanh tay đứng nhìn?
Thẩm Nghi Đường cược rằng: Không thể.
Không thành công thì xả thân.
Nếu kế này thất bại, ngày mai nàng sẽ gói ghém rời đi. Cái danh "nữ nhi Thẩm gia", ai muốn làm thì làm.
Nàng gật đầu, dặn: "Vân Tụ tỷ, khi ngươi đi tìm người thì đừng mang cái bộ dạng này. Nhớ phải giả vờ hoảng loạn, luống cuống chân tay."
Mặt Vân Tụ vẫn không cảm xúc, gật đầu nhận lệnh.
Thẩm Nghi Đường cúi nhìn vách núi, chọn chỗ gồ ghề nhiều cây cối, hít sâu một hơi, quay mặt vào vách, bám dây leo xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!