***
Trưởng công chúa trừng mắt nhìn vệt đỏ khả nghi bên vành tai nhi tử, giận đến nỗi không biết trút vào đâu, "Thì ra thật sự đã có tình cảm! Bảo sao chuyện lớn thế này mà cứ giấu giấu giếm giếm, sớm biết thế ta đã đối xử tốt với người ta hơn một chút! Ai da, cứ cái kiểu không chịu nói thẳng của con, bảo sao Thẩm cô nương lại không nhận ra…"
"Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa," Yến Nguyên Chiêu nói, "Từ lúc nàng ấy làm tổn thương mẫu thân, con sẽ không lựa chọn nàng ấy nữa."
Trưởng công chúa cao giọng: "Không thể nói vậy được! Ta đang ngồi ở đây khỏe mạnh thế này, có bị sao đâu, nàng ta làm gì tổn thương ta?"
"Hơn nữa," Giọng bà nhỏ lại đôi chút, "Khi nàng đưa ta đan dược còn dặn là mỗi viên phải cách nhau ít nhất bảy ngày mới được dùng. Là ta tự ý uống liền năm viên, chuyện này trách ta, không thể trách nàng."
Yến Nguyên Chiêu không thể tin nổi nhìn bà, "Mẫu thân, người quá xem nhẹ thân thể mình rồi."
Trưởng công chúa có chút lúng túng, "Con không hiểu."
Yến Nguyên Chiêu hạ giọng, "Sao con lại không hiểu? Con cũng như người, nhớ phụ thân da diết. Nhưng người mất rồi, sống là phải hướng về phía trước. Nếu cứ đắm chìm trong ảo ảnh do đan dược tạo nên thì có ích gì? Đó đâu phải phụ thân thật sự."
"Đủ rồi!" Trưởng công chúa gắt lên, "Sao ta lại sinh ra đứa vô tình vô nghĩa như con! Chuyện giữa ta và phụ thân ngươi không cần con xen vào! Con lo lấy việc cả đời của mình đi! Bao nhiêu năm qua, tiểu thư trong kinh thành thay phiên từng đợt, con chẳng vừa ý ai, giờ khó khăn lắm mới có một người lọt vào mắt, vậy mà chỉ vì chút chuyện cỏn con đã đoạn tuyệt!
Con mau đi xin lỗi người ta, rồi ta sẽ mời bà mối đến phủ…"
"Không cần." Yến Nguyên Chiêu nói, "Dù mẫu thân ngất đi cũng có phần do người dùng quá liều, nhưng chuyện Thẩm Nghi Đường tặng đan dược là sự thật không thể chối cãi. Hành vi tiểu nhân như thế đã chạm đến nguyên tắc và giới hạn của con, con không thể làm ngơ."
"Tiểu nhân gì chứ? Nàng ta tặng ta lễ vật, thế là tiểu nhân à? Con đừng nói con không biết, nàng ta lấy lòng ta chẳng phải vì con ư? Không thì tự dưng tặng đan dược cho ta làm gì?"
Trưởng công chúa tức đến mức giơ thìa chỉ vào hắn mà mắng. Đến cả khuê danh của người ta cũng gọi ra rồi, vậy mà còn miệng năm miệng mười mắng là tiểu nhân, ngươi có biết mình nực cười đến mức nào không!
Yến Nguyên Chiêu không dao động, "Nàng ấy tuy có ý tốt, nhưng cách làm sai lệch. Mẫu thân đừng khuyên nữa, con sẽ không cưới một nữ tử không phân phải trái, thủ đoạn bất minh làm thê tử."
Trưởng công chúa tức tối ném luôn cái thìa vào người hắn.
"Ta thấy con khỏi cần cưới thê tử nữa, cứ sống cả đời với nguyên tắc giới hạn của mình đi!"
Yến Nguyên Chiêu vững vàng bắt lấy thìa, đặt lại lên bàn. Hắn dùng khăn lau tay, "Mẫu thân giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều một chút, bớt tức giận. Nhi tử lui về phòng trước."
Một buổi chiều lại buổi tối vội vã trôi qua, bầu trời ngoài cửa sổ dần chuyển từ xanh nhạt sang lam thẫm rồi thành đen đặc.
Yến Nguyên Chiêu vẫn ngồi yên trong phòng, không hề rời chỗ. Tự mình rửa tay, pha hai ấm trà, đọc liền ba quyển hồ sơ, viết hai bản tấu chương, lại còn soạn một bản phản bác đối với một án văn đầy sơ hở.
Khi mọi việc xong xuôi, hắn day day hai bên huyệt thái dương, u uất tích tụ hai ngày như một luồng khí độc cuộn trào trong ngực, chẳng thể tan đi. Ánh nến lay lắt, bóng in trên giấy cửa sổ lúc dài lúc ngắn, càng khiến lòng người phiền não. Yến Nguyên Chiêu nhắm mắt trầm ngâm chốc lát, rồi mở ra, ánh mắt dừng lại ở giỏ đựng giấy dưới bàn.
Tiểu tư phụ trách dọn dẹp quả là càng ngày càng lười, đồ Bạch Vũ ném vào từ đêm qua đến giờ vẫn còn nguyên đó, chưa hề bị đổ đi.
Hắn cúi người, nhặt lên.
Người dưới trướng vất vả gom tài liệu, tùy tiện xem qua vài dòng cũng không sao.
Không ngờ, càng xem, lông mày vốn đã nhíu cả ngày của Yến Nguyên Chiêu lại càng không thể giãn ra.
"Mẫu thân vốn là tỳ nữ trong Thẩm phủ, tên họ không rõ, ba ngày sau khi sinh thì qua đời… Năm mười hai tuổi, nhập đạo làm tại Sùng Chân Quán ở Lăng châu, Hà Đông, tu hành năm năm, sau đó hoàn tục. Tháng Hai năm nay được đón về Thẩm phủ, Kinh Triệu."
Với cái tính ngang ngược, mặt dày chẳng biết xấu hổ kia, thì ra không phải lớn lên trong cảnh được phụ mẫu cưng chiều, mà là lớn lên trong đạo quán nghiêm ngặt đầy giới luật?
Có lẽ là vì phải sống nương nhờ người khác, không có người thân bên cạnh, sống dựa vào sắc mặt người khác, nên mới rèn thành một gương mặt dày dạn như thế.
Đệ đệ nàng đối xử bất kính với nàng, e rằng cũng vì thế mà khinh thường, hiếm có Thẩm Tuyên còn chịu quan tâm đến vị muội muội cùng cha khác mẹ này.
Nàng từng có thời gian dài tiếp xúc với đạo môn, trong tay có đan dược cũng chẳng có gì lạ.
Từng ý nghĩ cứ thế lần lượt hiện lên trong đầu, mặt mày Yến Nguyên Chiêu âm trầm u ám, chợt vo hết mấy trang giấy lại thành từng cục, nặng nề ném vào sọt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!