Chương 22: (Vô Đề)

***

Thẩm Tuyên cứ tưởng mình nghe nhầm, "Ngài tìm muội muội của hạ quan?"

Yến Nguyên Chiêu không buồn dây dưa, muội muội không biết điều, huynh trưởng cũng chẳng thể thoát khỏi trách nhiệm. Mắt chim ưng đảo qua lạnh lẽo, "Ta sẽ không nói lần thứ ba. Bảo nàng ta ra đây ngay."

"Vâng." Uy nghiêm của trưởng quan đè ép, Thẩm Tuyên buột miệng đáp lời.

"Khoan đã," Yến Nguyên Chiêu bổ sung, "Bảo nàng đừng tốn thời gian chải chuốt, cứ thế ra là được."

Thẩm Tuyên không sai gia nhân đi báo, mà tự mình đi tìm Thẩm Nghi Đường. Một là để thể hiện thành ý, hai là có cớ tránh mặt Yến Diêm Vương.

Chỉ là, dọc đường hắn vừa đi vừa nghĩ, người này tự tiện đến phủ, không nói rõ lý do đã gào lên đòi gặp muội hắn, đúng là quá vô lễ. Phẩm cấp của Yến Nguyên Chiêu cũng chỉ cao hơn hắn chưa tới một bậc, lại chẳng làm cùng nha môn, công vụ thì hắn nghe theo cũng đành, nhưng đây là địa bàn của hắn, sao phải cúi đầu nhún nhường thế này?

Lý lẽ rõ ràng nằm trong tay mình!

Thẩm Tuyên bất chợt dừng bước, toan quay về lý luận với hắn một phen. Nhưng hình ảnh gương mặt phủ đầy băng gia của Yến Nguyên Chiêu lại chợt lóe trước mắt, hắn do dự giây lát, rốt cuộc vẫn nghiến răng đi tìm muội muội .

Cũng chẳng rõ Yến Nguyên Chiêu muốn gặp A Đường làm gì.

Một lát sau, Thẩm Nghi Đường đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn đã tới chính sảnh. Người còn chưa bước vào, giọng đã vang lên trước: "Yến đại nhân, ngài tìm ta à?"

Chữ "ta" ngân nga trong trẻo, đến đoạn cuối thì đột ngột rụng xuống khi Yến Nguyên Chiêu quay người lại.

Gương mặt tuấn tú của Yến Nguyên Chiêu căng cứng, ánh mắt sắc như dao cứa thẳng vào nàng.

Hắn đang nổi giận.

Thẩm Nghi Đường nuốt tiếng cười, im lặng bước qua ngưỡng cửa, đóng cửa lại, rón rén đi về phía hắn.

Yến Nguyên Chiêu giơ mảnh giấy nhỏ ra trước mặt nàng, "Đây là nét chữ của ngươi?"

Tim Thẩm Nghi Đường run một cái, "… Là của ta."

Yến Nguyên Chiêu siết tay, mảnh giấy lập tức bị vo tròn lại thành một cục. Hắn cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm găm chặt lên người nàng, "Ngươi đưa đan dược cho mẫu thân ta."

Một câu nói nhẹ như gió, lại nặng như núi, đè cho người ta nghẹn cả ngực.

"Phải." Thẩm Nghi Đường thừa nhận, "Nhưng "Hồn Khiên Mộng Nhiễu" khác với những đan dược khác, nó không có độc…"

Tuy Đại Chu sùng Đạo, nhưng chuyện dùng đan vẫn là điều nhạy cảm. Đan dược là trợ lực hay mê hoặc, là cứu người hay hại người, khen chê đủ kiểu, nên nàng và Trưởng công chúa đều ngầm hiểu với nhau mà giấu không nói cho Yến Nguyên Chiêu.

Sắc mặt Yến Nguyên Chiêu còn trầm hơn cả màn đêm.

Thẩm Nghi Đường nhìn sắc mặt đoán ý, đôi mắt đen khẽ chớp, lập tức dịu giọng nhận lỗi: "Xin lỗi, Yến đại nhân, là lỗi của ta, ta không nên đưa thuốc."

Yến Nguyên Chiêu cười lạnh: "Lỗi à? Ta thấy ngươi đắc ý lắm thì có! Giấu ta, dùng tà đạo lắm chiêu tiếp cận mẫu thân ta, ngươi khác gì bọn tiểu nhân nịnh hót dâng đan lên Thánh Thượng để mưu cầu ân sủng chứ! Giờ mẫu thân ta vì đan dược mà ngất lịm, ngươi chỉ buông một câu xin lỗi, Thẩm nương tử, ngươi có tim không?"

"Trưởng công chúa ngất rồi?" Thẩm Nghi Đường sững người, "Không thể nào… Ngài chắc chắn là do đan dược sao?"

Yến Nguyên Chiêu tức giận nói: "Đại phu bảo thế đấy! Đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn chối trách nhiệm sao?"

"Vậy tình hình Trưởng công chúa thế nào? Có nguy hiểm không?" Thẩm Nghi Đường hoảng hốt hỏi.

Yến Nguyên Chiêu lạnh lùng nhìn nàng, "Nhờ phúc của ngươi, mẫu thân ta không sao. Nếu không thì ta đã lấy tội mưu hại Trưởng công chúa mà tống ngươi vào lao rồi."

"Thế thì tốt rồi." Thẩm Nghi Đường thở phào, cắn răng chịu đựng cơn giận của hắn, cố gắng giải thích, "Yến đại nhân, đây thật sự là sự cố ngoài ý muốn, đan dược đó không đến nỗi nghiêm trọng như vậy đâu. Có phải Trưởng công chúa đã uống quá liều một lần không…"

Ánh mắt của Yến Nguyên Chiêu sắc như dao, khiến nàng càng nói càng nhỏ, sợ đến mức nói gì cũng giống như đang đổ thêm dầu vào lửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!