Chương 21: (Vô Đề)

***

Yến Nguyên Chiêu ngẩng đầu nhìn tường phủ, đúng là phủ nhà mình không sai.

Sao nàng lại ở đây? Mẫu thân gấp đến mức trực tiếp mời người ta đến ư?

Yến Nguyên Chiêu chậm rãi bước lại gần.

Thẩm Nghi Đường vẫn chưa đứng dậy, cố sức ngẩng cổ nhìn hắn, để lộ nốt ruồi son ở bên cổ: "Yến đại nhân, ngài nói Lê Nhung sợ người lạ, sao ta lại chẳng thấy thế nhỉ? Nó rất thích ta là đằng khác ấy."

Lê Nhung cũng phối hợp cọ cọ vào nàng, cái đầu nhỏ không ngừng húc tới húc lui, chẳng buồn liếc hắn lấy một cái.

Yến Nguyên Chiêu cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, mới gặp có một lần mà mèo nhà mình đã tỏ vẻ thân thiết thế này rồi.

"Gần đây nó không còn sợ người lạ nữa." Hắn đáp.

Thẩm Nghi Đường định vừa ôm mèo đứng dậy, nào ngờ Lê Nhung đang đứng vững trong lòng nàng thì bỗng vung móng vả một phát vào mặt nàng.

"Ôi chao!" Không kịp phòng bị nên đau điếng một cái.

Con mèo gây họa phóng vụt xuống đất, loáng cái đã chạy mất.

Thẩm Nghi Đường xoa xoa mặt, cười nhìn Yến Nguyên Chiêu, "Xem ra Lê Nhung không chịu được khen ngợi đâu, lần sau đại nhân cứ bảo nó sợ người là được rồi."

Yến Nguyên Chiêu nhìn chăm chú nụ cười trên mặt nàng, tính tình của Thẩm nương tử này rất tốt, lúc nào cũng mỉm cười, tuy hay đùa nghịch nhưng lại không nóng nảy, chưa từng giận ai. Nếu sau này cưới về phủ, mỗi ngày xong công vụ được nàng ôm mèo ra đón, cũng không tệ.

Hắn nén khóe môi đang nhếch lên, hỏi: "Mẫu thân đã nói gì với ngươi vậy?"

Thẩm Nghi Đường tươi cười đáp: "Không nói cho ngài biết đâu."

Xem chừng là do mẫu thân dặn dò rồi.

Yến Nguyên Chiêu không hỏi thêm nữa, hắn chú ý tới Vân Tụ đang đứng cách mấy trượng để chừa không gian cho hai người, "Tỳ nữ bên cạnh nàng, hình như đã đổi rồi?"

Dường như từ tiệc mừng thọ của mẫu thân lần trước đã đổi người.

"Đúng vậy, đổi rồi. Tiểu Đào trước kia hơi vụng, lên núi mà cũng chẳng biết mang theo áo mưa, Vân Tụ thì lanh lợi hơn nhiều."

"Vậy thì tốt."

Yến Nguyên Chiêu lại nhìn Vân Tụ mấy lần, bước chân nàng ta lúc nãy vừa nhẹ vừa nhanh, trông có vẻ rất tháo vát.

Thẩm Nghi Đường thấy trời đã không còn sớm, liền ra hiệu cho ma ma đang đợi ở gần đó chuẩn bị xe ngựa để nàng hồi Thẩm phủ. Trưởng công chúa sau khi nhận được đan dược thì đã trở về phòng, chỉ để lại một ma ma đi theo nàng, hoàn toàn không có ý giữ nàng ở lại dùng bữa. Thẩm Nghi Đường mặt dày ở lại cho đến khi Yến Nguyên Chiêu về phủ, nhưng cũng không dám mở miệng nài nỉ hắn giữ nàng lại.

Nàng lặng lẽ thở dài: "Yến đại nhân, ta phải về rồi, nếu không người nhà sẽ lo lắng."

Yến Nguyên Chiêu vốn định nói chuyện thêm với nàng vài câu, nhưng thấy nàng có vẻ vội vã muốn về nhà, đành đáp: "Được."

Chỉ có một tiếng "được", không có "hẹn gặp lại lần sau", cũng chẳng có "rảnh thì lại đến phủ chơi".

Thẩm Nghi Đường ủ rũ một lúc, bỗng nhiên lấy hết dũng khí tấn công: "Cuối tháng này Yến đại nhân có đi đến Thính Sơn nữa không?"

Yến Nguyên Chiêu biết rõ còn hỏi: "Hỏi chuyện đó làm gì?"

Thẩm Nghi Đường nhìn cái bóng dài của Yến Nguyên Chiêu in trên mặt đất, lang quân dáng người thẳng tắp, bóng cũng dài và thon. Nàng khẽ nhích mũi chân, để bóng mình chạm vào bóng chàng.

"Vì ta muốn gặp ngài mà. Ngài cứ yên tâm, ngài muốn đọc sách thì cứ đọc, muốn pha trà thì cứ pha, ta chỉ ở bên cạnh tự chơi, tuyệt đối không làm phiền."

Yến Nguyên Chiêu không vội trả lời, thấy nàng đang nhìn xuống mặt đất, bèn cúi đầu nhìn theo, hai cái bóng xám mờ lại gần nhau hơn chút nữa. Đợi đến khi tiểu cô nương ngượng đến đỏ bừng tai, hắn mới chậm rãi lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!