***
Gia Nhu công chúa bị kích động ở núi giả, nước mắt như đã cạn khô, không rơi thêm giọt nào nữa, nhưng tinh thần thì sa sút trầm trọng, bèn quyết định hồi cung. Bùi Giản khuyên nhủ biểu muội đôi lời, tiễn nàng đi xong lại quay về tìm Yến Nguyên Chiêu.
"Minh Quang, huynh khá thật đấy, không chỉ hẹn gặp riêng tiểu nương tử người ta, còn dám đem người giấu đi. Huynh còn là Minh Quang ta quen biết sao? Hay là bị người khác đoạt xác rồi?"
"Ai nói ta giấu người?" Yến Nguyên Chiêu đáp, "Là nàng tự mình trốn vào."
Tiểu cô nương ấy, lần nào gặp người cũng trốn nhanh như chớp, hắn còn chưa kịp ngăn, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút không vui.
"Vậy huynh cũng để mặc nàng, không ngăn cản, chẳng phải là ngầm đồng ý sao?" Bùi Giản cười nói, "Cũng tốt, chắc lần này Gia Nhu có thể hoàn toàn từ bỏ huynh rồi. Mà nói mới nhớ, sau khi chúng ta đi, huynh lại chọc giận Thái tử ra sao, khiến hắn tức đến mức bỏ về cung sớm như Gia Nhu?"
Yến Nguyên Chiêu trầm ngâm: "Thật ra, mỗi lần Thái tử gặp ta, bất kể ta nói gì, làm gì, hắn cũng tức tối đến đỏ cả mắt, như con gà chọi mắt đen ấy."
"Bởi vì huynh chẳng bao giờ nói được câu nào dễ nghe với hắn cả! Giờ hắn chưa làm gì được huynh, chứ đợi sau này Hoàng thượng trăm tuổi quy thiên, hắn đăng cơ xưng đế, thì thể nào cũng tìm huynh xả giận một phen."
"Hắn là thiên tử một nước, chỉ cần những gì ta làm có lợi cho quốc kế dân sinh, tiện cho hắn cai trị, mà hắn vẫn muốn đối đầu với ta, thì chỉ có thể nói hắn ngu. Nếu hắn thực sự không phân rõ thiệt hơn, thì cái ngôi thái tử này e là cũng không giữ được đến lúc Thánh thượng băng hà."
Yến Nguyên Chiêu nói thẳng thắn, không chút nể mặt.
Một người chỉ cần đổi chỗ ngồi, thân phận liền đổi thay, thì điều lo nghĩ cũng sẽ khác đi. Giờ Thái tử và hắn đều là thần tử, quyền lợi đụng chạm lẫn nhau, nhưng mai sau thành quân thần, cho dù là hôn quân vô năng cũng cần thần tử có năng lực làm việc, Yến Nguyên Chiêu chẳng hề sợ hãi.
"Nghe ra hình như… cũng có lý thật." Bùi Giản không phản bác nữa.
"Tử Tự." Yến Nguyên Chiêu như nhớ ra điều gì, "Vài ngày trước huynh đưa sang ít phô mai dê, mẫu thân ta rất thích, nói là vị sữa đậm, mùi gây nhẹ, không giống phô mai dê thông thường, bảo ta hỏi huynh lấy từ đâu."
Bùi Giản cười nói: "Ta biết ngay Trưởng công chúa sẽ thích. Đó là món ăn của người Thiết Cốt, ta từng nếm qua một lần, thấy ngon nên sai người mua lại phương thức chế biến, đưa vào thực đơn điểm tâm ở tửu lâu nhà mình. Lát nữa ta đưa phương thức chế biến cho huynh."
Thiết Cốt là bộ tộc du mục sống rải rác ở thảo nguyên và sa mạc phương Bắc, mấy chục năm thường xuyên quấy phá biên cương phía Bắc Đại Chu, sau bị Định Viễn Hầu đánh cho khuất phục, cam tâm thần phục Đại Chu làm quốc chủ. Hai mươi năm trở lại đây, hai nước thông sứ, hòa thân, mở chợ trao đổi, lâu rồi không còn khói lửa chiến tranh.
Bốn cõi yên bình, tướng quân cởi giáp. Bùi Giản vốn xuất thân danh môn võ tướng nay cũng an ổn buôn bán làm ăn, dưới trướng có không ít tửu lâu, quán trà, tiệm vải, rất giỏi kinh doanh phát tài. Chỉ là thương nhân không được trọng vọng, hắn luôn hành xử kín đáo, thà để người ngoài nghĩ mình là kẻ phong lưu lông bông, cũng không muốn truyền ra khiến tổ phụ mất mặt.
Bùi Giản lại nói: "Món phô mai dê ấy đúng là ngon thật, huynh có muốn nếm thử không?"
Yến Nguyên Chiêu từ chối: "Chẳng lẽ huynh không biết ta không ăn mấy thứ nặng mùi à?"
"Con người sẽ thay đổi." Bùi Giản nói, "Trước đây huynh không uống rượu, chỉ cần dính tí mùi rượu là lập tức thay áo, thế mà giờ ngửi thử xem, trên áo huynh mùi rượu nho nồng nặc đến mức nào?"
Yến Nguyên Chiêu thật sự giơ tay áo lên ngửi.
"Trùng hợp làm sao, vừa nãy ta tìm thấy một người trong hốc đá sơn giả, toàn thân cũng toàn mùi rượu nho." Bùi Giản trêu.
Yến Nguyên Chiêu chẳng thèm để ý, "Không được, ta phải đi thay áo, chịu không nổi."
Rượu nho trên người nàng thì thơm, rời khỏi rồi lại thành mùi cũ khó chịu.
Thẩm Nghi Đường quay về bàn cạnh Ngọc Minh trì, không ít tiểu thư công tử nhìn nàng chằm chằm, lén lút bàn tán. Nàng vờ như không biết, ngồi xuống, cúi đầu ăn bánh ngọt.
Gác nhỏ bên hồ vắng bóng chủ nhân, khách khứa cũng lục tục ra về, bàn ăn bị dọn bớt. Các vũ nữ trên thuyền được thay bằng các vũ công Hồ tộc, vừa đi thuyền vừa biểu diễn ảo thuật. Thẩm Nghi Đường liếc nhìn, cảm thấy mấy trò đó còn không bằng nàng diễn, tiền này kiếm dễ quá rồi.
Tống Dung ghé sát lại, tò mò hỏi: "Có người nói thấy ngươi đang trò chuyện với Yến ngự sử trong hành lang, thật không đó?"
Thẩm Nghi Đường gật đầu.
Tống Dung hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt "ngươi giỏi lắm nha": "Ta thấy ấy mà, nếu Yến ngự sử có ý với ngươi thật, thì người trong lòng ngươi trước kia… bỏ đi cũng được."
Dù sao thì cũng không thể bằng Yến Nguyên Chiêu.
Thẩm Nghi Đường vỗ tay nàng: "Ý kiến hay, ta cũng nghĩ vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!