***
Thẩm Nghi Đường áp sát vào khe đá, nhưng không nghe thấy câu trả lời của Yến Nguyên Chiêu. Chỉ nghe thấy tiếng khóc của công chúa mỗi lúc một lớn, sau một hồi nức nở, nàng bỗng xoay người bỏ chạy.
Yến Nguyên Chiêu đứng nguyên tại chỗ một lúc, rồi bước tới dời tảng đá.
Thẩm Nghi Đường bật người ra khỏi hang: "Yến đại nhân đúng là lòng dạ sắt đá, công chúa khóc thành như vậy rồi mà chẳng nói một câu an ủi. Nàng hỏi ngài có người trong lòng chưa, ngài trả lời sao thế?"
Yến Nguyên Chiêu liếc nàng một cái: "Mặc dù Thẩm tiểu thư nhiều tật xấu lại chẳng hề biết sửa, nhưng chuyện nghe lén người khác nói chuyện mà không thấy xấu hổ, ngược lại còn lấy làm đắc ý, thì đúng là quá đáng."
Thẩm Nghi Đường lập tức nghiêm chỉnh: "Ta sửa, ta sửa, ta hứa, lang quân muốn ta như thế nào, ta sẽ thành người như thế ấy."
Yến Nguyên Chiêu quay mặt đi.
Thẩm Nghi Đường tưởng hắn phớt lờ như mọi lần, nhưng lại nghe hắn nói: "Cô nương muốn như thế nào thì cứ như thế ấy, ta không phải huynh trưởng ngươi, ngươi gây chuyện cũng chẳng liên quan gì đến ta."
Tuy là phủi sạch quan hệ, nhưng nghe lại không nghiêm khắc như trước nữa?
Thẩm Nghi Đường nhìn hắn, lại cười khúc khích.
Nàng vừa định nói gì đó, thì giọng Bạch Vũ vang lên từ phía ngoài sơn giả, đầy vội vã: "Lang quân! Thái tử điện hạ dẫn Gia Nhu công chúa tới tìm ngài, tiểu nhân ngăn không nổi…"
Thẩm Nghi Đường sững người: "Không phải là định đến kiếm chuyện đấy chứ?"
Bạch Vũ vừa thở hổn hển vừa chạy đến: "Người đã vào rồi, đang đi về phía này. Thái tử cứ khăng khăng nói ngài bắt nạt công chúa, công chúa khuyên thế nào cũng không được…"
Yến Nguyên Chiêu không nói gì phủi tay áo.
Thẩm Nghi Đường không nói một lời, lại lập tức chui vào hang đá, Bạch Vũ cũng rất biết điều, nhanh chóng kéo tảng đá lớn kia lấp kín miệng hang.
Thái tử kéo công chúa, men theo lối nhỏ quanh co đến trước mặt Yến Nguyên Chiêu.
"Biểu đệ à, ngươi là nam tử hán, sao lại đi bắt nạt Gia Nhu thế hả?" Triệu Khiêm vừa mở miệng, mùi rượu nồng nặc đã xộc thẳng ra ngoài.
Yến Nguyên Chiêu giơ tay áo che mũi, lùi một bước: "Thần dị ứng với mùi rượu, xin điện hạ đừng đứng gần thần quá."
Triệu Khiêm nghẹn lời, đôi mắt âm u lóe lên tia giễu cợt: "Cô quên mất, biểu đệ xưa nay luôn thích làm ra vẻ tỉnh táo giữa đám người say. Cô hỏi ngươi, vừa rồi Gia Nhu vẫn còn ổn, nói chuyện với ngươi xong lại khóc sưng cả mắt, ngươi bảo Cô biết ăn nói thế nào với Thục phi trong cung?"
"Hoàng huynh, muội nói rồi, là vì nghĩ đến mẫu phi bệnh chưa khỏi nên muội mới khóc, không liên quan gì đến Nguyên Chiêu biểu ca, huynh đừng trách huynh ấy…" Gia Nhu công chúa bị huynh trưởng kéo tay, nước mắt chưa khô lại tuôn trào.
"Gia Nhu, Cô là hoàng huynh của muội, muội bị ức h**p thì cứ nói ra, để Cô làm chủ cho muội."
Triệu Khiêm kéo dài giọng, ra vẻ chân thành tha thiết.
Hắn vốn được Long Khánh đế sai đến chúc thọ Trưởng công chúa, trên đường gặp Gia Nhu thì thuận tiện đi cùng. Triệu Khiêm vốn chẳng có tình cảm gì với muội mình, thấy nàng ta khóc sướt mướt, cung nữ lại lỡ miệng nhắc đến Yến Nguyên Chiêu, liền mượn rượu làm càn, lấy cớ "trừng phạt" Yến Nguyên Chiêu để trút giận.
"Nhưng muội không cần hoàng huynh làm chủ đâu…" Công chúa bất lực nói.
Yến Nguyên Chiêu lạnh lùng nói: "Điện hạ nếu có bất mãn với thần, xin cứ nói thẳng. Hà tất lấy công chúa ra làm cớ. Điện hạ chẳng lẽ không nhìn ra công chúa hoàn toàn không tự nguyện?"
Triệu Khiêm cười như không cười: "Cô bất mãn với ngươi? Nực cười, Cô sao có thể bất mãn với thần tử chính trực số một Đại Chu ta? Cô là hạng tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi thế sao?"
Yến Nguyên Chiêu chẳng buồn để tâm, xoay đầu nhìn về phía tảng đá kỳ lạ bên cạnh, tiện thể tránh ánh mắt biết ơn của Gia Nhu công chúa.
Lời lẽ châm chọc của Triệu Khiêm rơi vào khoảng không, mặt mày hắn càng thêm khó coi.
"Ta nói, nơi này náo nhiệt ghê đấy."
Trong lúc căng thẳng, một giọng nói thong dong đột ngột vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!