Chương 17: (Vô Đề)

***

Tháng tư đã trôi qua hơn nửa, chẳng mấy chốc là sinh thần của Minh Xương Trưởng công chúa.

Địa điểm tổ chức tiệc chúc thọ ở Bắc Vi sơn trang, này từng là lâm viên của hoàng gia, sau lại bị tiên đế vung bút, cho vào danh sách của hồi môn của Minh Xương Trưởng công chúa. Công chúa thích hoa phục, thích sênh ca, sau khi thành hôn thường tổ chức yến tiệc tại đây, mời lang quân nương tử trong kinh tới vui thú, chỉ là sau khi Phò mã rời đi, đã không mấy khi tổ chức yến tiệc nữa.

Trước cổng sơn trang là những chiếc xe ngựa của các phủ công hầu quyền quý, lọng quý như mây, thảm cỏ xanh rợp lối. Xe ngựa của Thẩm phủ gần như là khiêm tốn nhất, thùng xe nhỏ chỉ đủ chỗ cho hai ba người ngồi, rèm xe cũng là thứ vải xanh giản dị nhất.

Khách đến dự tiệc lần lượt xuống xe bước vào phủ, nha hoàn, sai vặt theo sau đem lễ vật mừng sinh thần dâng cho ma ma của phủ công chúa, đồng thời ghi rõ tên chủ nhân và lễ vật mang theo.

Đến lượt Thẩm Nghi Đường, Vân Tụ trao lễ vật được gói bọc cẩn thận cho ma ma: "Ngũ nương tử Thẩm phủ kính dâng Minh Xương Trưởng công chúa một bình sứ hình hạc hai tai bằng bạch ngọc."

Nửa tháng qua Thẩm Nghi Đường nhàn rỗi trong phủ, dốc lòng suy nghĩ việc chuẩn bị lễ vật.

Tống Chân từ sớm đã mở kho phủ lựa cho nàng một đôi vòng vàng, vừa đủ thể diện lại không dễ gây lỗi. Nhưng loại lễ tầm thường như vậy dĩ nhiên không đáp ứng được mục đích của nàng. Nàng sai Vân Tụ đem vòng đi cầm, lặn lội tìm kiếm nhiều ngày ngoài chợ, cuối cùng cũng tìm được một món vừa ý.

Chiếc bình bạch ngọc nhỏ nhắn tinh xảo, ở cổ bình là hai con hạc khắc lộng, cổ vươn về phía nhau tạo hình độc đáo.

Tao nhã mà vẫn sống động. Thân bình nhẵn bóng ấm áp, phần bụng chạm khắc nổi rừng trúc rậm rạp, giữa rừng có một con hạc ngoảnh đầu nhìn trúc, dưới chân suối nhỏ róc rách chảy qua.

ma ma nhìn Thẩm Nghi Đường đầy ẩn ý: "Lễ này của Thẩm nương tử, có lẽ rằng Trưởng công chúa sẽ rất thích."

Thẩm Nghi Đường mỉm cười: "Lang quân quý phủ từng nói công chúa yêu thích hạc, vì vậy ta chuẩn bị chiếc bình hình hạc này."

Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của ma ma, nàng xách váy bước qua bậc cửa.

Chiếc bình chỉ là để thu hút sự chú ý của công chúa. Xưa kia người Sở muốn bán ngọc trai, cố tình dùng hộp quý để đựng. Chiếc bình hạc ngọc này chính là chiếc hộp mà Thẩm Nghi Đường chuẩn bị.

Thứ nàng thực sự muốn dâng tặng được giấu bên trong.

Chỉ mong "viên ngọc" mà nàng dày công suy nghĩ ấy có thể đặt lên tim công chúa, đừng để rơi vào cảnh "mua hộp trả châu".

Bắc Vi sơn trang tầng tầng lớp lớp phong cảnh hữu tình, đẹp nhất là Ngọc Minh trì. Mùa xuân đến, nước hồ xanh biếc, ánh vàng nhấp nhô trên mặt nước, lá sen non rung rinh trong ánh sáng lấp lánh của đầu hạ.

Phủ công chúa bày tiệc ven hồ, nam nữ khách nhân được phân ngồi hai bên hồ, thị tỳ mang rượu và món ăn qua lại không ngừng. Chủ tiệc cùng các vương công thế tử, quận vương quận chúa địa vị cao quý ngồi trên thủy các cao nổi giữa mặt nước.

Qua nửa hồ nước, Thẩm Nghi Đường từ xa trông về, thấy Trưởng công chúa búi tóc cao kiểu mẫu đơn, cài trâm phượng, xiêm y sáu lớp tha thướt rủ dài, tôn quý không sao tả xiết. Bà không hề bị trang sức lộng lẫy lấn át, dung nhan như đóa phù dung rực rỡ, đôi mắt phượng chứa uy mà vẫn hàm tình, đẹp đến mức khiến người ta phải động lòng, ngồi cùng Yến Nguyên Chiêu trong bộ cẩm y ngọc quan, chẳng giống mẫu tử mà như tỷ đệ.

Truyền thuyết về một Trưởng công chúa kiêu căng hống hách chỉ ứng với nửa đầu. Sau khi khách mời yên vị, công chúa nói mấy lời xã giao, giọng nói dịu dàng như gió xuân, rồi ra hiệu khai tiệc.

Tiếng nhạc nổi lên, vũ nữ chèo thuyền trên mặt nước, múa lượn theo nhịp, váy áo bay bổng. Con cháu quyền quý đã quen với loại yến tiệc này, lập tức theo trình tự mà uống rượu thưởng nhạc, đối thơ, liên vần.

Thẩm Nghi Đường chăm chú ngắm một hồi, chợt phát hiện tiểu nương tử ngồi bên có chút quen mắt, nàng nhìn kỹ hơn mấy lần, bất chợt nhận ra.

"Tiểu nương tử Tống phủ?"

Chẳng phải là cô nương đã mở cho nàng qua Yến phủ hôm trước sao?

"A, là cô nương đấy à."

Tiểu nương tử khẽ hé môi, nở nụ cười như đã đoán trước.

Hai người bắt chuyện.

Tiểu nương tử Tống phủ tên gọi Tống Dung. Tình lang cưới người khác, nàng buồn lòng chán nản, không muốn dự tiệc, nhưng bị mẫu thân ép đi, nói tiệc này tụ họp nhiều lang quân, để nàng "xem hàng" trước rồi mới dễ bàn hôn sự. Dù tiệc có phân nam nữ, nhưng ranh giới giao tiếp cũng thoáng hơn thường ngày, không ít người đến dự cũng vì suy tính tương tự như mẫu thân nàng.

"Nhưng một nửa các tiểu nương tử khác đều là vì Yến ngự sử mà đến."

Tống Dung lạnh lùng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!