Chương 16: (Vô Đề)

***

Thẩm Nghi Đường nghiêm mặt: "Không được! Ta sao có thể bán tỷ muội của mình cho ngươi chứ!"

Tiểu Đào kéo nhẹ vạt áo nàng, nhỏ giọng nói: "Muội đồng ý."

Thẩm Nghi Đường kinh ngạc.

Hai người này… khi nào thì lén qua lại với nhau vậy? Lúc Tiểu Đào bưng bình thanh tịnh đã từng nói chuyện với Thẩm Yến sao?

Nàng nghẹn họng: "Điều này ta phải suy nghĩ thêm, sẽ trả lời sau."

Trước khi rời đi, Thẩm Yến kéo Tiểu Đào ra hành lang nói chuyện một hồi, Tiểu Đào quay lại vui mừng hớn hở, kể hết sạch không giấu giếm.

"Hồi ở Tây Xuyên, huynh ấy cứ hay cười với muội, muội cũng cười lại. Huynh ấy còn thì thầm với muội rằng, tiếc là tiên phàm khác biệt, không thể ở bên nhau. Sau này muội lên Ngọc Phúc Tự khấn nguyện được gặp lại huynh ấy, hôm nay quả thật được gặp rồi, Phật tổ linh ứng thật. Huynh ấy vừa nói sẽ đón muội về làm thông phòng, sau này cưới chính thê rồi sẽ nâng muội lên làm thiếp, cả đời không rời bỏ muội."

Thẩm Nghi Đường: "…"

Hóa ra cái vị Phật tổ này là do ngươi khấn mà về.

"Nữ nhân mà tin lời nam nhân thì heo nái cũng biết leo cây. Muội cũng theo ta ra từ kỹ viện, nam nhân bạc tình thấy bao nhiêu rồi, sao còn đâm đầu muốn làm thiếp cho hắn? Hơn nữa muội quên rồi à, kế hoạch lớn của chúng ta nếu thành thì có mà tiêu xài cả đời cũng không hết, đến lúc đó muốn loại nam nhân nào chẳng có, sao cứ phải là hắn?"

Thẩm Nghi Đường kiên nhẫn khuyên nhủ.

Tiểu Đào lắc đầu, "A tỷ, muội không to gan bằng tỷ, cũng không thông minh như tỷ. Hai năm đi theo tỷ, muội lúc nào cũng sợ bị vạch mặt, bị quan phủ bắt. Kế hoạch bây giờ nguy hiểm quá, muội không dám làm nữa. Với lại tỷ giờ cũng có người đáng tin hơn giúp đỡ, không cần đến muội…"

Nói đoạn, nàng liếc về phía Vân Tụ đang đứng lạnh lùng bên cạnh.

"Nữ tử rồi cũng phải theo nam nhân thôi. Đã biết nam nhân bạc bẽo, thì phải chọn người mình thích. Thẩm Yến tuy có hơi ngốc, nhưng được cái diện mạo sáng sủa, tính tình cũng tốt. Huynh ấy là thứ tử của Thị Lang đại nhân, muội theo huynh ấy thì cả đời no đủ. A tỷ, muội không muốn sống bấp bênh nữa, muội muốn lên bờ rồi."

Thẩm Nghi Đường còn định khuyên thêm, nhưng Vân Tụ lạnh lùng nói: "Để nàng ấy đi."

"Giờ quan trọng nhất là làm yên lòng Thẩm Yến, đừng để hắn ta mở miệng lung tung." Nàng quay sang Tiểu Đào: "Tiểu Đào, muội có thể đến bên Thẩm Yến, nhưng tất cả chuyện liên quan đến nhiệm vụ đều phải chôn chặt trong bụng, dám tiết lộ một chữ, cả đời này đừng mơ tới phú quý."

Tiểu Đào gật đầu như gà mổ thóc, "Giờ muội đã quên hết, chẳng nhớ gì cả. Mọi chuyện của A tỷ, muội tuyệt đối không hé nửa lời."

Thẩm Nghi Đường đồng ý với ba điều kiện của Thẩm Yến, chưa đến mấy ngày, Thẩm Yến đã đến xin Tiểu Đào từ chỗ Tống Chân.

Đệ đệ vừa về nhà đã đòi nha hoàn của tỷ tỷ, Tống Chân thấy rất nực cười, nhưng Thẩm Yến từ nhỏ được họ Vệ cưng chiều, ý kiến mạnh mẽ không dễ can ngăn. Thẩm Nghi Đường lại nói Vân Tụ có thể dùng, không ngại đưa Tiểu Đào đi, nên Tống Chân cũng mặc kệ.

Thẩm Nghi Đường tiện tay làm thêm một bản khế bán thân của Tiểu Đào, giao cho Tống Chân.

Thế là Tiểu Đào vì chàng thiếu niên trong lòng và nửa đời sau phú quý yên ổn, đã tự nguyện bán mình vào Thẩm phủ. Nàng từng là tiểu nha hoàn trong Xuân Phong Lâu, bây giờ lại vui vẻ làm nha hoàn một lần nữa. Thẩm Nghi Đường trong lòng ngổn ngang, dúi cho nàng mấy tờ ngân phiếu, phòng sau này có biến, nàng không đến nỗi tay trắng.

May mà Thẩm Yến đối xử với Tiểu Đào không tệ, nàng vừa vào cửa đã thành thông phòng duy nhất của hắn, không phải đụng đến việc vặt nào của nha hoàn. Chỉ là Thẩm Yến đối với Thẩm Nghi Đường vẫn giữ địch ý như xưa, trước mặt huynh tẩu không sao làm ra vẻ huynh muội tình thâm, bị Thẩm Tuyên mắng không ít lần.

Trong khoảng thời gian này, vụ án quan lại Đông cung bán quan mưu lợi do Trần Hổ kéo ra cũng đã kết án.

Vụ án qua nhiều lần thẩm tra, lại thêm Thái tử ngầm xoay xở cầu tình, cuối cùng định tội năm vị quan tham dự: một người phạt lưu, một người đánh trượng, hai người bãi quan, còn vị có chức vị cao nhất là Tả Trung Dung, bị phạt bổng một năm.

Phán quyết nằm trong dự liệu của Yến Nguyên Chiêu, từ xưa đến nay, trên pháp luật vẫn còn có nhân tình. Có thể làm được đến mức này, đã là kết quả hắn có thể chấp nhận.

Tuy Thái tử hết sức phủi sạch quan hệ, Long Khánh đế vẫn lấy lý do quản lý thuộc hạ không nghiêm mà tước bỏ danh vị Kinh Triệu Mục mà ông từng ban cho. Theo lệ nhà Chu, ba phủ Kinh Triệu, Bắc Đô và Đông Đô đều do thân vương kiêm nhiệm, nghĩa là chỉ mang hư danh tối cao, không thực quyền.

Trước đây, Thánh thượng để thể hiện coi trọng Thái tử, từng ban cho hắn danh vị Kinh Triệu Mục, nay thu hồi lại, xem như gõ chuông cảnh tỉnh. Trong đó có lẽ còn mang theo bất mãn với chuyện nhạc phụ của Thái tử là Lý Thụ từng tham ô nhận hối lộ.

Trên điện Hàm Anh, Thái tử vâng dạ nghe lệnh, Long Khánh đế lại quay sang khen ngợi Việt vương không quản lao nhọc giám sát sửa chữa đế lăng, muốn ban thưởng.

Việt vương khước từ, nói: "Đế lăng đã sớm hoàn thành, thần chỉ sửa sang chút ít, không đáng kể công."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!