Chương 15: (Vô Đề)

***

Yến Nguyên Chiêu nhìn tập giấy trong tay, lật qua phần phán từ còn sót lại vài trang, thấy mấy dòng chữ to nổi bật đập vào mắt:

Yến đại nhân, ta sai rồi.

Yến đại nhân, ta không dám nữa.

Yến đại nhân, xin ngài tha cho ta!

Mi mắt Yến Nguyên Chiêu giật giật, lật qua trang tiếp theo: Yến đại nhân dung mạo tựa Phan An, phong thái ngọc thụ lâm phong, là minh châu rực rỡ nhất của Đại Chu.

…Ví von kỳ quặc gì thế.

Lại lật tiếp: Yến đại nhân quang minh lỗi lạc, chính trực vô tư, là trụ cột quốc gia, khuôn mẫu của quần thần.

Chữ viết trên giấy sinh động hoạt bát, khác hẳn với lối chữ chép công văn nghiêm chỉnh, mỗi nét mỗi câu đều mang theo khẩu khí của chủ nhân.

Khóe môi Yến Nguyên Chiêu rốt cuộc không kìm được mà giật giật.

Hắn khẽ ho một tiếng, che đi ý cười đang muốn bật ra, giả vờ như không có chuyện gì, đặt xấp giấy xuống, tiếp tục răn dạy Thẩm cô nương: "Quan nha cũng giống như sòng bạc, đều không phải nơi ngươi nên đến. Sau này không được phép đến nữa."

"Vậy nếu ta muốn gặp ngài thì sao?"

Thiếu nữ rụt mình trong áo tiểu lại màu xám xanh, khăn trùm đầu che khuất trán, gương mặt nhỏ nhắn đáng thương, đôi mắt trong veo nhìn hắn đầy vô tội, hàng mi dưới ánh hoàng hôn nhuộm vàng như tơ.

Tựa như câu hỏi ấy quá mức hợp lý.

Dự cảm trong lòng Yến Nguyên Chiêu đã được chứng thực, nàng đến không phải vì ham vui, mà là vì muốn gặp hắn. Trời mới biết khi hắn nhìn ra được cái cằm quen thuộc giữa căn phòng đầy người thì kinh ngạc đến mức nào. Tiểu nha đầu này không biết sợ là gì, gan càng ngày càng lớn.

Biết nàng đang len lén nhìn mình, hắn cố ý cúi đầu không để nàng thấy rõ. Vụ án mua quan này đã thẩm tra nhiều ngày, chi tiết trong lòng hắn nắm rõ, hôm nay đến cũng chỉ là làm thủ tục.

Lúc cúi đầu, hắn vô thức chợp mắt một lát, tỉnh lại chưa mở mắt đã biết ánh mắt kia vẫn rơi trên người mình. Rõ ràng là nhìn trộm, vậy mà nóng rát khó chịu, như thợ săn đang dõi theo con mồi.

Dựa vào đâu mà hắn phải làm con mồi của nàng?

Yến Nguyên Chiêu bình thản phản hỏi: "Ngươi vì sao muốn gặp ta?"

Thẩm Nghi Đường cắn môi, bất ngờ rút từ đống giấy trên bàn ra một tờ, giơ lên trước mặt.

Yến Nguyên Chiêu liếc nhìn, đúng là tờ viết "Yến đại nhân dung mạo tựa Phan An, phong thái ngọc thụ lâm phong, là minh châu rực rỡ nhất của Đại Chu".

"Minh châu của Đại Chu" giật giật khóe miệng, lập tức nghiêng đầu làm như không thấy: "Thẩm cô nương, ngươi có thể rời đi rồi. Quy củ nên giữ thì phải giữ, nhớ lấy hình phạt hôm nay."

Thẩm Nghi Đường nghiêng đầu nhìn hắn, rõ ràng cười rồi mà còn cố làm ra vẻ nghiêm khắc.

Nàng ngoan ngoãn đứng dậy cáo lui, trước khi đóng cửa lại còn thò đầu vào khe cửa, "Yến đại nhân, thật ra hình phạt lớn nhất đối với ta, chính là ngài không để ý đến ta. Nhưng hôm nay đại nhân đã thấy, còn cố ý phạt, ta vui lắm."

Sắc mặt Yến Nguyên Chiêu khó mà miêu tả.

Thẩm Nghi Đường cười khúc khích, đóng cửa đi tìm Thẩm Tuyên.Giờ tan nha ở Đại Lý Tự đã qua từ lâu, Thẩm Tuyên đợi nàng sốt ruột đến phát hoảng. Thấy nàng cuối cùng cũng được thả ra, lập tức hỏi: "Không bị nhận ra chứ? Ở lâu như vậy, hắn bắt muội làm gì?"

Thẩm Nghi Đường vung tay: "Huynh yên tâm, Yến đại nhân không nói mấy câu với muội, tưởng muội là tiểu lại bình thường, bắt chép cả buổi chiều, chép đến tê cả tay."

Thẩm Tuyên thở phào, dẫn nàng lén từ cửa sau Đại Lý Tự ra, lên xe ngựa trở về phủ.

Trên xe, Thẩm Tuyên vẫn còn sợ hãi: "A Đường, lần này quá nguy hiểm rồi, sau này muội tuyệt đối không được làm vậy nữa. Cũng trách huynh, không bảo vệ muội chu toàn. Nếu huynh cứng rắn hơn, không để Ngự Sử đại nhân dẫn muội đi thì muội đã chẳng khổ sở thế này."

"Huynh không cần tự trách, muội lại thấy hôm nay rất đáng giá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!