***
Bản cầm phổ trải trên bàn trong thư phòng.
Yến Nguyên Chiêu trước tiên lật đến trang đầu xem phần "Cầm Kinh", sau đó lần lượt đọc từng trang bản nhạc. Bên lề mỗi trang đều có những dòng chú thích nhỏ li ti, cho đến trang thứ mười ba từ cuối đếm lên thì đột ngột dừng lại.
Đó là đoạn cuối cùng trong những bản cầm khúc hắn từng học thời niên thiếu.
"Ngài không thích gảy đàn nữa sao?"
Giọng nói trong trẻo của Thẩm Nghi Đường vọng lại bên tai. Yến Nguyên Chiêu lặng lẽ nhìn bản phổ hồi lâu, cuối cùng khép sách, cẩn thận cất vào ngăn kéo dưới bàn.
Bạch Vũ xách hai gói đồ mà Thẩm Nghi Đường tặng mang vào trong, Yến Nguyên Chiêu ôm lấy Lê Nhung, bắt đầu mở bọc quà ra.
Bạch Vũ đã trao đổi xong tình hình với Thu Minh, không nhịn được hỏi: "Lang quân, Thẩm tiểu nương tử… chẳng phải là đang có tình ý với ngài sao?"
Yến Nguyên Chiêu đáp lại bằng một ánh mắt đầy đau đầu.
Bạch Vũ lập tức hiểu, vẻ mặt hớn hở: "Hai năm nay danh tiếng của ngài lan xa, đã lâu không có tiểu nương tử nào dám công khai ái mộ ngài rồi. Sự xuất hiện của Thẩm nương tử đúng là quá tốt!"
Hi vọng lang quân nhà họ lấy được vợ lại tăng thêm một phần rồi!
Huống hồ, lang quân đối với nàng cũng chẳng tầm thường, nào là che ô, đưa áo, dẫn nàng về Thính Sơn, còn cùng nàng dùng bữa!
Ngoài Trưởng công chúa ra, lang quân đã bao giờ từng một mình dùng cơm với nữ tử nào chưa? Dù có là Gia Nhu công chúa thân phận cao quý, cũng chưa từng được đãi ngộ ấy.
Yến Nguyên Chiêu liếc xéo hắn: "Chủ tử nhà ngươi bị người ta nhòm ngó, ngươi vui đến thế à?"
Bạch Vũ nhịn cười: "Tiểu nhân chỉ là khâm phục dũng khí và quyết tâm của Thẩm nương tử thôi ạ. Lang quân, khi ta hong y phục cho Thẩm nương tử, phát hiện ra nàng ấy có hai tấm phù cầu ở chùa Ngọc Phúc, một cái cầu nhân duyên, một cái cầu con nối dõi. Tiểu nương tử ấy đúng là biết lo xa, mắt nhìn dài rộng."
Nói xong sợ Yến Nguyên Chiêu nổi giận, lập tức chuồn mất.
Yến Nguyên Chiêu xoa cổ Lê Nhung, ngồi đó tiêu hóa dư chấn mà lá bùa cầu tự gây ra.
Một tiểu cô nương chưa xuất giá… mà đã cầu tự rồi?
Không hiểu vì sao, vài hình ảnh trong Thính Sơn lại hiện lên trong đầu.
Lê Nhung thừa lúc chủ nhân thất thần, vẫy chân phóng xuống đất, chạy lăng xăng khắp nhà.
Yến Nguyên Chiêu rút từ bọc đồ ra một con cá đầu tròn mập mạp, ném cho Lê Nhung. Nó nhảy phốc lên, bốn chân ôm chặt cá, cúi đầu mà hôn lia lịa.
Yến Nguyên Chiêu: "……"
Con mèo nhà mình, thật đúng là chẳng biết giữ kẽ.
Hắn lại tiếp tục lấy ra đống quần áo Thẩm Nghi Đường gửi tặng cho Lê Nhung, áo khoác vàng nhạt, áo nhỏ màu phấn hồng, áo nhung hồng nhạt… đủ kiểu đủ màu, lỉnh kỉnh cả đống. Xem hết một lượt, lông mày Yến Nguyên Chiêu dần nhíu lại.
Có gì đó… không ổn.
Cho đến khi hắn lôi ra một chiếc váy lụa nhỏ xíu màu hồng hải đường, thêu họa tiết dây uốn.
Chốc lát sau, Thu Minh bị gọi đến trước mặt.
"Chủ tử, người tìm thuộc hạ?"
"Ta hỏi ngươi, Lê Nhung là đực hay cái?" Yến Nguyên Chiêu lạnh giọng hỏi.
"Là cái ạ." Thu Minh trả lời chắc nịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!