Chương 126: Tuyến thời gian giả định: Tiểu thanh mai từ trên trời rơi xuống (4)

Sáng hôm sau, vào giờ Mão sơ, Yến Nguyên Chiêu tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Cậu đánh thức A Đường, nhân lúc trời còn chưa sáng, lén đưa tiểu cô nương về lại Bình Hương Viện, tránh để bọn hạ nhân trông thấy.

Trên đường đi, Yến tiểu lang quân im lặng không nói, dòng suy nghĩ cuộn trào trong đầu dày như lớp sóng, song lại chẳng lăn ra được kết luận nào. Dù có đọc nhiều sách, am tường lễ pháp, nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, chuyện đêm qua thực sự vượt khỏi phạm vi kinh nghiệm.

Khiến cậu không quen nhất là việc A Đường cũng hiếm hoi im lặng, bước chân vốn nhẹ nhàng ngày thường hôm nay trở nên chậm rãi nặng nề.

Cảm giác lúng túng lặng lẽ kéo đến, Yến Nguyên Chiêu dán mắt nhìn thẳng vào những hàng cây trong phủ lờ mờ hiện lên dưới sắc trời xám xanh, hắng giọng hỏi: "Ngủ thế nào, còn gặp ác mộng nữa không?"

A Đường khẽ lẩm bẩm một tiếng, không trả lời.

Tiểu lang quân càng thêm ngượng ngập, liếc sang tiểu cô nương bằng khóe mắt. A Đường mắt còn ngái ngủ, miệng hơi hé, đang ngáp một cái thật to, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ xíu, chẳng khác nào một con mèo con lơ ngơ.

Yến Nguyên Chiêu chưa từng thấy mèo ngáp, nhưng chẳng hiểu sao lại chắc chắn, hệt như cô bé lúc này.

Mèo tuy không uy phong như hổ, nhưng quả thật đáng yêu, cậu thầm nghĩ.

"A—" Đôi mắt mơ màng của A Đường long lanh lệ ý vì cơn buồn ngủ, nàng ngơ ngác nhìn cậu, "Huynh vừa nói gì cơ?"

"Không có gì." Yến Nguyên Chiêu dừng chân, "Về tới Bình Hương Viện rồi, vào ngủ bù đi."

A Đường ngoan ngoãn làm theo, còn Yến Nguyên Chiêu mang tâm sự nặng nề quay về phòng ngủ trong Thừa Uyên Viện.

Trên giường, hai hõm lún xuống trên gối nằm kề sát nhau, mơ hồ đan vào một thể, vừa liếc qua đã thấy, tim cậu khẽ nóng lên. Như bị ma xui quỷ khiến, cậu quỳ một gối bên mép giường, nắm lấy chiếc chăn gấm, bắt chước động tác của A Đường đêm qua, hít một hơi thật sâu, mặt Yến tiểu lang quân đỏ lựng.

Sự việc bất ngờ ấy nhanh chóng tan biến trong nhịp sống bận rộn của Yến Nguyên Chiêu, cậu dồn phần lớn tinh lực vào chuẩn bị cho khoa thi tiến sĩ, chỉ thỉnh thoảng trong lúc đèn sách đêm khuya mới lặng lẽ nghĩ đến tiểu nữ lang trong Bình Hương Viện.

Không biết tiểu cô nương có còn gặp ác mộng không?

Nghĩ thì đoán là không.

Tiểu nha đầu không còn đến tìm cậu giữa đêm, ban ngày cũng ít lui tới, có khi cả mười ngày nửa tháng cũng không gặp một lần. Tiểu cô nương mau chóng bước vào độ tuổi "đậu khấu", mỗi lần Yến Nguyên Chiêu gặp nàng đều nhạy bén nhận ra vài thay đổi, có cái rõ rệt, ví dụ như dáng người đầy đặn hơn, cách trang điểm tinh tế hơn; có cái thì mơ hồ khó tả, như ánh nhìn nơi đuôi mắt, chút yêu kiều nơi khóe miệng, hay âm điệu ngọt ngào khi trò chuyện, cái cách nàng nhìn thẳng vào hắn cũng thêm phần táo bạo…

Nàng rất nhiệt tình với các buổi giao tế, danh tiếng thậm chí còn truyền đến tai bằng hữu của Yến Nguyên Chiêu là Bùi Giản. Bùi thế tử vừa phe phẩy cây quạt quý của mình vừa đùa: "Minh Quang à, nghe nói muội muội A Đường nhà huynh là một người rất thú vị, sao chưa bao giờ thấy huynh nhắc đến vậy?"

Yến tiểu lang quân trừng mắt lườm y: "A Đường là muội muội ta, ai cho ngươi gọi muội ấy là muội muội?"

Bùi tiểu thế tử nghẹn lời: "Ta gọi tất cả các tiểu nương tử đều là muội muội, huynh mới biết sao?"

Một ngày nọ, Yến Nguyên Chiêu đang viết sách luận trong thư phòng, Bạch Vũ lặng lẽ bước vào, nói rằng tiểu nương tử A Đường sai người mời tiểu lang quân đến vườn Hoán Hoa một chuyến.

Ngòi bút trong tay Yến Nguyên Chiêu khựng lại: "Gọi ta đến làm gì?"

Bạch Vũ lắc đầu: "Tiểu nương tử không nói."

Bình thường đều là A Đường chủ động đến tìm hắn, lần này nàng hẹn chàng, là chuyện chưa từng có.

Yến Nguyên Chiêu hơi do dự, bỏ lại bài sách luận đang viết dở, bước tới vườn Hoán Hoa.

Lách qua những mỏm giả sơn nhấp nhô lởm chởm, còn chưa thấy bóng dáng A Đường, hắn đã ngửi thấy mùi son phấn nồng đậm.

Giọng điệu nũng nịu của các tiểu nương tử vang lên theo làn hương: "A Đường, ngươi không lừa bọn ta chứ? Thật sự có thể gặp được Yến tiểu lang quân à?"

"Đương nhiên rồi, lừa các ngươi thì ta là cún con." Giọng nói quen thuộc, lanh lảnh, Yến Nguyên Chiêu có thể tưởng tượng được nét cười bên khóe môi nàng khi nói câu đó.

"Ây dà, không phải bọn ta không tin, chỉ là Yến tiểu lang quân nổi tiếng lạnh lùng với nữ nhi, bọn ta đã nhờ phụ thân huynh trưởng mang lời nhắn muốn gặp chàng, nhưng chẳng ai thành công, chỉ có công chúa Gia Nhu nhờ vào Bùi thế tử mới hay gặp được chàng. Ngươi tuy ở cùng phủ với chàng, nhưng thật có mặt mũi lớn đến thế sao?"

A Đường bật cười: "Yên tâm đi, ta đã gọi thì huynh ấy nhất định sẽ đến."

"Nhưng nhỡ đâu huynh ấy thấy bọn ta đông quá lại quay người bỏ đi thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!