Nửa năm sau khi A Đường vào phủ, Trưởng công chúa mời ma ma dạy lễ và nữ phu tử, dạy tiểu cô nương quy củ lễ nghi, cầm kỳ thư họa, nữ công gia chánh các thứ, chính thức nuôi dạy theo khuôn mẫu tiểu thư con nhà quan lại.
Thế nên A Đường không còn có thể ngày nào cũng chạy sang Thừa Uyên Viện như trước nữa.
Tiểu thiếu gia Yến Nguyên Chiêu tuy còn nhỏ, nhưng đã lập chí giành trạng nguyên, cách một ngày lại đến thư viện, Yến Dực Quân còn mời danh sư đến chỉ dạy thêm thi phú văn chương, cộng thêm những việc khác cậu phải học, ngày càng bận rộn, nhiều lúc A Đường sang viện cậu cũng chẳng gặp được người.
Thực ra chính Yến Nguyên Chiêu trong lòng hiểu rõ, đến tuổi rồi thì phải biết giữ gìn thể diện, cần tránh điều tiếng.
Mà A Đường cũng bắt đầu hòa nhập với giới tiểu thư khuê các ở Chung Kinh, Yến Nguyên Chiêu nghe từ miệng mẫu thân biết rằng A Đường đã quen được mấy vị tỷ muội khuê phòng, còn thường xuyên đến phủ người ta làm khách. Cậu nghĩ, tiểu cô nương không thiếu người bầu bạn nữa rồi.
Tối hôm đó, đã là giờ Hợi, vào giờ này phủ công chúa gần như đã ai nấy đều an giấc, những người còn thức ngoài đám hạ nhân chuẩn bị trực đêm, chỉ còn lại tiểu lang quân đang đọc sách đêm – Yến Nguyên Chiêu.
Nhưng đêm nay có chút không giống thường lệ.
Trời tối u ám, mây đen cuồn cuộn, gió thổi ào ào. Yến Nguyên Chiêu tâm tĩnh như nước, đang mải mê đọc sách, bỗng nghe ngoài cửa vang lên hai tiếng cốc cốc.
Cậu đưa mắt nhìn ra, bên ngoài là một cái bóng đơn độc gầy nhỏ.
Gần như theo bản năng, cậu nhận ra đó là A Đường, vội vàng đứng dậy.
Tiểu cô nương đẩy cửa bước vào, loạng choạng suýt ngã, tóc buộc hờ một nửa, phần còn lại xõa ra sau, đôi mắt to ươn ướt nhìn cậu: "Nguyên Chiêu ca ca…"
"Muộn thế này rồi còn chưa ngủ à, sao lại đến đây?" Yến Nguyên Chiêu đưa tay đỡ khẽ, đầu ngón tay chạm vào áo khoác ngoài của cô bé, lạnh lẽo, còn vương sương đêm.
A Đường tự giác ngồi lên chiếc sạp bên cạnh bàn sách phía đông: "Muội bị ác mộng làm tỉnh giấc, lén trốn đến tìm huynh."
Yến Nguyên Chiêu chỉ vào sạp nhỏ phía tây: "Ngồi bên kia."
"Ồ, tại muội chắn lửa nến à?" A Đường ngoan ngoãn dời chỗ ngồi.
Thật ra là vì chậu than đặt bên phía tây.
Yến Nguyên Chiêu không giải thích, chỉ nói: "Gặp ác mộng thì về ngủ tiếp đi, tìm ta làm gì?"
"Muội không muốn ở một mình…" A Đường khẽ nói, "Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân."
Đã tròn hai năm kể từ ngày Tần nương tử qua đời.
Yến Nguyên Chiêu im lặng một lúc rồi nói: "Được rồi, tự rót nước uống đi, ta còn phải đọc sách."
A Đường gật đầu: "Muội không làm phiền huynh đâu, chỉ ở một lát, đợi buồn ngủ rồi sẽ về."
Yến Nguyên Chiêu nói: "Tầng dưới cùng, hai ô đếm từ dưới lên ở giá sách thứ ba phía tây, có mấy quyển thoại bản và truyện chí quái muội bỏ quên ở đây, buồn thì lấy ra đọc đi."
A Đường vui mừng: "Muội còn tưởng huynh vứt hết rồi cơ."
Trong phòng im ắng, tiểu lang quân vùi đầu vào bàn sách, A Đường xem thoại bản, hệt như khi mới vào phủ.
Gió bên ngoài càng lúc càng mạnh, ánh nến đỏ lay động dữ dội, bốp một tiếng tách nổ vang lên.
Yến Nguyên Chiêu khẽ ho một tiếng: "A Đường, nên về rồi."
A Đường dụi mắt: "Nhưng muội không muốn ngủ, vừa nhắm mắt lại là nữ quỷ tóc tai rũ rượi kia lại hiện ra dọa muội. Muội vốn chẳng sợ ác mộng, nhưng hôm nay mơ thấy nữ nhân ấy thật kỳ dị, bà ta bò lên từ dưới sông, người nhỏ nước tong tong, thè lưỡi đỏ lòm, nói mình là thủy quỷ, trách năm xưa mẫu thân nhảy sông mà không chết, chậm trễ mười năm mới chết, bắt bà ta làm thủy quỷ thêm mười năm nữa, nên giờ tới tìm muội đòi mạng…"
A Đường lải nhải kể một hồi, Yến Nguyên Chiêu cau mày: "Có phải muội đọc truyện chí quái nhiều quá rồi không?"
"Chắc vậy," A Đường ném quyển thoại bản kể yêu quái trong tay xuống, "Còn không phải huynh bảo muội đọc sao!"
Giờ lại quay sang trách cậu rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!