Kể từ lần thả diều hôm đó, Yến tiểu lang quân dần nhận ra A Đường là một tiểu cô nương gan to bằng trời.
Nói cô bé không hiểu lễ nghi thì còn nhẹ, căn bản là coi quy củ như không tồn tại.
Những việc trộm cắp vặt làm không ít, tỷ như lén lấy khăn tay của cậu, hay thừa lúc không ai để ý lẻn vào nhà bếp trộm vài miếng bánh. Còn có cả chuyện, nhân lúc mọi người sơ ý mà leo tường trèo cây như chẳng có gì lạ. Một lần, khi trời nhá nhem tối, thậm chí tiểu cô nương còn trèo tường vào tận Thừa Uyên Viện của cậu, lúc ấy Yến Nguyên Chiêu đang ở sân đọc sách, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp một đôi mắt linh động ẩn trong bức tường phủ đầy hoa.
Phạch một tiếng, A Đường lộn người nhảy xuống đất, toàn thân ướt sũng, vai còn dính một nhúm rong nước.
Cô bé nói lén bà vú xuống hồ nghịch nước, chơi xong không dám ướt lướt thướt quay về nên ghé viện của cậu tránh tạm.
Bạch Vũ ân cần bước tới giúp tiểu cô nương hong khô quần áo.
Yến Nguyên Chiêu nhíu mày, lùi lại hai bước, sợ ngửi phải mùi tanh lạnh từ người A Đường.
Cậu không cho tiểu cô nương vào nhà: "Hồ trong phủ sâu như vậy, ngươi không sợ chết đuối sao?"
"Muội biết bơi mà. Hắt xì!" Tiểu cô nương hít hít mũi, "Lâm Châu toàn là suối với sông, muội lớn lên trong nước đấy."
"Đây là phủ công chúa, không cho phép ngươi làm càn. Nếu ta còn phát hiện ngươi tùy tiện như vậy nữa, ta sẽ nói với mẫu thân, bảo người cấm túc ngươi." Yến tiểu lang quân nói từng câu nghiêm chỉnh, ra dáng đại ca nghiêm nghị răn dạy.
"Biết rồi, Nguyên Chiêu ca ca, tại muội nhớ nhà nên mới xuống nước bơi một chút thôi…" A Đường rùng mình, đôi mắt to tròn long lanh như nước nhìn cậu đầy tủi thân, "Muội lạnh quá, cho muội vào trong sưởi một lát được không, chỉ một lát thôi mà."
Yến Nguyên Chiêu nói: "Ngươi phải hứa với ta sau này không được làm mấy chuyện phá quy củ như thế nữa, ta mới cho ngươi vào."
"Không thành vấn đề, muội thề luôn!" A Đường gật đầu cái rụp.
Rất nhanh, Yến tiểu lang quân nhận ra lời hứa của A Đường cũng chẳng khác gì cọng rong thối dính trên vai, chỉ cần cô bé phủi nhẹ một cái là rơi xuống đất, chẳng có chút trọng lượng gì.
Tiểu cô nương chẳng thay đổi chút nào, vẫn chạy loạn khắp nơi, tiện tay tiện miệng, nói dối không chớp mắt.
Kỳ lạ là, những hành vi này chỉ có mỗi cậu chú ý tới, bà vú hầu cận hay người trong phủ đều thấy tiểu chủ tử mới đến này tính tình hoạt bát, biết điều dễ mến. Ngay cả mẫu thân cũng khen A Đường là cô nương tính nết tốt, vừa lanh lợi lại ngoan ngoãn.
Yến Nguyên Chiêu mấy lần định mách với mẫu thân về những trò hư hỏng của A Đường, đều bị tiểu cô nương liều mạng cản lại.
Để ngăn cậu, A Đường thậm chí dùng đến vũ khí lợi hại nhất của tiểu cô nương là nước mắt.
Mỗi khi A Đường khóc, Yến Nguyên Chiêu trở tay không kịp.
Những giọt lệ long lanh nối tiếp lăn dài, Yến tiểu lang quân cứng đờ đứng trước mặt cô bé, lục lọi xem rốt cuộc mình đã nói câu nào quá đáng.
Xét đi xét lại từng câu, cậu thấy mình không hề nặng lời, ngược lại còn quá nhẹ, tiểu cô nương vẫn dám tự ý trèo tường ra phủ, chạy tới chợ! Một đứa bé mười tuổi đầu mà dám làm thế, chẳng phải là coi thường mạng sống sao?
Dù thế nào, Yến Nguyên Chiêu vẫn quyết tâm phải nói với mẫu thân.
A Đường giữ chặt tay áo cậu, sống chết không cho đi, Yến Nguyên Chiêu gạt ra, sải bước định đi tìm mẫu thân, A Đường bỗng bật khóc "oa" một tiếng, nước mắt thi nhau tuôn xuống.
"Nguyên Chiêu ca ca… huynh đừng mách với Trưởng công chúa mà… lỡ người giận rồi đuổi muội ra khỏi phủ… muội biết phải làm sao bây giờ, hu hu hu…"
Vừa khóc vừa nói, tiếng khóc vang dội, câu chữ rõ ràng, Yến Nguyên Chiêu ngây người một lúc, rồi vội kéo tiểu cô nương vào sau hòn giả sơn bên cạnh, bịt miệng lại: "Ngươi nhỏ tiếng thôi!"
Để người ta nghe được còn tưởng cậu đang bắt nạt người ta!
A Đường nấc nhẹ một cái, "Huynh đừng đi mà…"
Yến Nguyên Chiêu nhìn vết nước mắt đọng trong lòng bàn tay mình, khẽ nói: "Ngươi đã sợ bị mẫu thân đuổi khỏi phủ, sao còn không chịu nghe lời, cứ nhất định phải lẻn ra ngoài? Ngươi có biết việc đó nguy hiểm tới mức nào không!"
A Đường mắt nhòe lệ nhìn cậu: "Muội biết… muội không cố ý đâu… trước kia ngày nào muội cũng ra phố chơi, bên ngoài náo nhiệt lắm… trong phủ thì vắng vẻ quá, muội chưa quen… muội muốn chơi với huynh, mà huynh lại không chịu…"
Yến tiểu lang quân hít sâu một hơi, "Trong đầu ngươi chỉ biết chơi thôi sao? Ngươi chỉ còn bốn năm nữa là cập kê rồi, không phải đứa trẻ ba tuổi nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!