Chương 123: Tuyến thời gian giả định: Tiểu thanh mai từ trên trời rơi xuống (1)

Khi Yến Nguyên Chiêu mười hai tuổi, trong phủ đón về một muội muội.

Thì ra năm xưa, Tần nương tử người cùng phụ thân hắn học đàn dưới một sư môn, sau khi gieo mình xuống nước lại không chết, mà lưu lạc nơi tha hương, sinh hạ một đứa bé. Nửa năm trước, Tần nương tử lâm bệnh qua đời, để lại một bức tuyệt bút thư, nhờ người mang theo đứa bé cùng thư gửi đến kinh thành, tìm đến phủ Công chúa.

Yến Dực Quân xem xong thư, vành mắt đỏ hoe, sai người đến Lâm Châu rước linh cữu của Tần nương tử về, và dứt khoát nhận nuôi nữ nhi của cố nhân.

Yến Nguyên Chiêu bị gọi đến sảnh, để gặp tiểu cô nương tên là A Đường.

Tiểu cô nương gầy guộc, nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai cậu, làn da ngăm đen, khuôn mặt nhỏ nhọn có đôi mắt to tròn như nho đen, lông mi dày như quạt nhỏ, chớp chớp không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm hắn.

Yến Nguyên Chiêu bị tiểu cô nương nhìn đến khó chịu. Nha đầu quê mùa, chẳng biết lễ nghi gì cả, hắn thầm nghĩ.

"Nguyên Chiêu ca ca, muội tên là A Đường."

Giọng nói thanh trong như chuỗi ngọc lăn vào tai hắn, cô bé thậm chí còn tiến thêm một bước, khóe miệng nhếch cao, nở một nụ cười lớn rực rỡ. Yến Nguyên Chiêu chưa từng thấy tiểu cô nương nào ở Chung Kinh cười kiểu ấy, không chỉ khóe môi cong cong, mà cả mắt lẫn lông mày cũng cong cong, khuôn mặt chan chứa niềm vui.

Hiển nhiên là Tần nương tử lúc sinh thời không dạy dỗ nữ nhi kỹ càng, cười như vậy thật chẳng đoan trang chút nào.

Yến Nguyên Chiêu cụp mi mắt, khẽ gật đầu, không nói gì.

Yến Dực Quân vội giảng hòa: "A Đường à, Nguyên Chiêu vốn là đứa trầm lặng, chứ không phải không hoan nghênh con đâu."

"Dạ, con hiểu mà, Yến thúc thúc."

A Đường mỉm cười với Yến Dực Quân, rồi lại quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt với vẻ mặt hờ hững ấy.

Trưởng công chúa cười bảo: "Nguyên Chiêu hôm nay đã nói mấy chục câu, nhiều hơn cả mấy ngày trước cộng lại, nên bây giờ phải quay về làm "tiểu câm" rồi."

"Mẫu thân!" Yến Nguyên Chiêu không hài lòng.

A Đường bật cười khúc khích, môi mấp máy mấy cái, không phát ra tiếng nhưng nói ba chữ. Phò mã và công chúa cách nàng khá xa nên không để ý, chỉ có Yến Nguyên Chiêu đang đứng ngay trước mặt là thấy được, nghe được.

Nàng nói: "Ca ca câm."

Sắc mặt Yến Nguyên Chiêu sa sầm, cúi người hành lễ với phụ mẫu: "Nhi tử còn việc học chưa xong, xin phép về phòng đọc sách trước."

Cho đến lúc cậu đẩy cửa ra, vẫn cảm giác rõ ràng ánh mắt lấp lánh kia cứ bám riết theo sau lưng.

Yến Nguyên Chiêu không ngờ, đôi mắt ấy cứ như bóng với hình, dính chặt lấy cậu không rời.

Trưởng công chúa sắp xếp A Đường ở Bình Hương Viện, đó vốn là nơi người chuẩn bị cho tiểu nữ nhi Yến Nghi đã mất sớm. Bà còn cắt cử hai bà vú chăm sóc sinh hoạt cho A Đường, dặn tiểu cô nương coi phủ công chúa như nhà mình, không cần câu nệ.

Mà A Đường quả thực cũng chẳng biết câu nệ là gì, mới đến chưa lâu mà chẳng sợ người lạ chút nào. Đúng lúc Yến Nguyên Chiêu được nghỉ ở thư viện, cô bé bèn ngày ngày ở nhà, có việc không việc đều sang Thừa Uyên Viện tìm cậu, líu ríu hỏi đủ thứ chuyện:

"Vì sao nhà huynh không ở chung với Yến gia?"

"Vì sao trong phủ huynh chẳng có nha hoàn?"

"Vì sao suốt ngày huynh cứ lầm lì không nói năng gì?"

Yến Nguyên Chiêu úp sách lại, vẻ mặt khó chịu: "Không vì sao cả."

Nói xong liền gọi Bạch Vũ vào.

"Tiểu lang quân có gì dặn?" Bạch Vũ lớn hơn cậu hai tuổi, đang ở cái tuổi giọng dở dở ương ương như vịt đực.

Yến Nguyên Chiêu định bảo Bạch Vũ đuổi A Đường đi, nhưng nghĩ lại, tiểu cô nương mất cả phụ mẫu, đang nương nhờ nhà mình, làm vậy chẳng hợp lễ nghĩa, phụ thân nhất định sẽ trách cậu không đối xử tử tế với A Đường.

Thế là đành hậm hực nói: "Đi lấy chút gì đó cho nàng ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!