***
Ngày cuối cùng của tháng Ba, sương mờ bao phủ buổi sớm, gió xuân lướt qua mặt se se lạnh.
Thẩm Nghi Đường dậy rất sớm, sai phu xe trong phủ thắng ngựa vào xe, thẳng hướng Lạc Hà Sơn ngoài thành.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên đường, trong khoang xe, Thẩm Nghi Đường và Tiểu Đào ngồi lắc lư, gật gù ngủ gần một canh giờ, mở mắt ra đã đến chân núi.
Lạc Hà Sơn trải dài gần trăm dặm, mấy đỉnh núi hình thế khác nhau, sắc xanh thẫm như được giặt sạch. Đường núi khó đi, dù là khách du ngoạn hay người đến dâng hương đều chỉ ghé đỉnh chính nơi có Ngọc Phúc Tự. Đỉnh chính không cao hiểm, đã được xây bậc đá và lan can, tiểu thư yếu đuối cũng có thể leo lên được.
Nơi nghỉ chân Nghênh Thúy Hiên được xây ở lưng chừng đỉnh chính, vài gian nhà nhỏ rải rác giữa suối và rừng, là chỗ khách nhân tạm nghỉ.
Dưới chân núi chỉ đậu lác đác vài cỗ xe ngựa, hôm nay khách không nhiều.
Thẩm Nghi Đường nhảy xuống xe, cùng Tiểu Đào đi bộ chừng một khắc theo lối đá lên đến Ngọc Phúc Tự. Nói về thần linh, Thẩm Nghi Đường từ xưa giả thần giả quỷ nhiều rồi nên chẳng mấy tin. Nhưng vừa bước qua đại hùng bảo điện, quỳ gối trước mặt Phật Tổ, dẫu có nghịch đạo đến đâu cũng thấy lòng thành.
Nàng lẩm bẩm khấn: "Cầu Phật Tổ phù hộ con hoàn thành nhiệm vụ, khiến Yến Nguyên Chiêu vì con mà thần hồn điên đảo, ngoan ngoãn dâng ra bí mật, để con phát tài lớn, rước được một công tử lầu xanh về nhà."
Khấn xong, nàng nghiêm túc dập đầu ba cái.
Tiểu Đào cũng đang thắp hương cầu nguyện, Thẩm Nghi Đường ghé tai nghe lén, thì ra Tiểu Đào cầu rằng: "Tín nữ hy vọng được gặp lại lang quân trong lòng một lần."
"Ai thế ai thế?" Thẩm Nghi Đường cười gian hỏi.
Tiểu Đào chẳng hé nửa lời, Thẩm Nghi Đường đành thôi. Lấy xong bùa cầu duyên và bùa cầu tự để làm nhiệm vụ, nàng tiện tay nhét vào ngực áo, hai người quay lại đường cũ xuống xe.
Còn một lát nữa mới đến giờ chính Tỵ. Trong xe, Thẩm Nghi Đường tranh thủ tô lại phấn son, thay sang váy lụa màu đỏ thẫm dệt kim tuyến, khoác thêm áo bán tay cổ tròn màu lam nhạt, chân đi hài đính ngọc trai màu trắng nhạt.
Hiếm khi nàng búi tóc kiểu Phi Tiên, dùng bột thanh đạm vẽ mày liễu như trăng non, tô son đỏ rực như trái lựu.
Từ trước đến nay hành tẩu giang hồ, nàng thường cải nam trang hoặc hóa làm đạo cô, vào Thẩm phủ cũng chỉ điểm trang qua loa. Nay ăn vận theo đúng kiểu tiểu thư khuê các, đến cả Tiểu Đào cũng ngẩn ngơ nhìn.
"Nếu tỷ ở lại Xuân Phong Lau, chắc chắn có thể tranh suất năm người đứng đầu." Tiểu Đào nói.
Thẩm Nghi Đường đắc ý: "Đã làm thì phải làm hoa khôi!"
"Không được đâu," Tiểu Đào chỉ vào vòng ngực nhô khẽ trước áo nàng, "Chỗ này không đủ."
Thẩm Nghi Đường tức tối, kéo chặt dải lụa buộc váy.
Đã đến giờ hẹn. Để tránh gây chú ý, nàng đội mũ trùm lụa mỏng, Tiểu Đào xách hai gói đồ, hai người theo lối núi ngược hướng lúc nãy, lên Nghênh Thúy Hiên.
Trang phục này khiến nàng không thể đi nhanh, leo đến lưng chừng núi mất gần nửa canh giờ, bàn chân đã ê ẩm.
Còn cách Nghênh Thúy Hiên trăm bước, không biết từ chỗ nào, Thu Minh đột ngột xuất hiện chắn trước mặt hai người.
"Thẩm cô nương?" Hắn dò hỏi.
"Là ta." Thẩm Nghi Đường đáp.
Thu Minh thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn thẳng nàng: "Theo tại hạ."
Hắn dẫn hai người đến một gian nhà nhỏ đóng kín cửa sổ, Thẩm Nghi Đường cùng Tiểu Đào đẩy cửa bước vào, Yến Nguyên Chiêu đang ngồi sau án thư đọc sách, nghe tiếng động cũng không ngẩng đầu.
Thẩm Nghi Đường bước đến trước án, Yến Nguyên Chiêu lúc này mới gấp sách lại, ngẩng mắt nhìn Tiểu Đào.
Tiểu Đào rụt cổ, Thẩm Nghi Đường bảo: "Tiểu Đào, muội chờ ngoài đi."
Tiểu Đào đặt gói đồ xuống thảm, rồi lui ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!