Bị anh nhìn thấy một màn nhếch nhác thảm hại như vậy, Yến Dương có chút không nói nên lời.
Vệ Minh Thận cũng không cần cô phải nói gì, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông mập mạp thô bỉ, ăn mặc loè loẹt trước mặt, tay hơi dùng sức, người đàn ông bắt đầu kêu lên "ối ối ối".
Phó tổng Tôn ở công ty cũng được coi là kiểu nhân vật bảo sao làm vậy, nào từng phải chịu sự sỉ nhục như thế chứ, ông ta trợn to mắt tại chỗ, nói: "Anh con mẹ nó biết tôi là ai không, buông tay cho ông đây."
Vệ Minh Thận mặc quần áo thường ngày, nhìn từ bên ngoài không lộ ra bất kì sự lợi hại nào. Thậm chí bản thân anh cũng mang theo một loại khí chất ôn hoà tao nhã, trông rất vô hại. Nhưng Yến Dương biết, khi anh thực sự tức giận lên thì cực kỳ đáng sợ. Giống như lúc này vậy, khuôn mặt u ám trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng tất cả đều là dấu hiệu sắp có cơn bão ập tới.
Yến Dương có thể nói là cực kỳ căm hận phó tổng Tôn, nhưng dù sao cô cũng là người sắp nghỉ việc rồi, không muốn tranh chấp thêm nữa. Cô bước tới, đặt tay lên cẳng tay của Vệ Minh Thận.
"Bỏ đi."
Cô nhẹ giọng can ngăn, Vệ Minh Thận không hề lay động, ngược lại là phó tổng Tôn thấy Yến Dương chịu thua liền lập tức được đà.
"Tôi nói cho anh biết, đây là nhân viên của tôi, tôi có quyền quyết định. Anh từ đâu chui ra đấy, lo chuyện bao đồng cũng phải nhìn xem người ta có cảm kích hay không!"
Vệ Minh Thận hơi do dự, liếc nhìn Yến Dương một cái. Yến Dương hiểu ý anh, lắc đầu.
Vệ Minh Thận hiểu ra, lại dùng sức bóp chặt tay ông ta một cái.
"Tôi từ đâu chui ra không quan trọng, quan trọng là nếu ông còn dám động vào cô ấy dù chỉ một chút, tôi có thể khiến ông không đường lên trời, không cửa xuống đất."
Giọng nói của người đàn ông không chút gợn sóng, nghe không có chút điệu bộ uy hiếp nào, thậm chí còn có phần buồn cười. Phó tổng Tôn nghe vậy liền muốn cười, nhưng khi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của người đàn ông, khóe miệng cong cong của ông ta liền đông cứng lại.
Là nghiêm túc. Người đàn ông này đang nghiêm túc. Hơn nữa không hiểu sao, khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng như diêm vương này, ông ta tin anh có thể làm được.
Không dám tiếp tục giằng co thêm nữa, ông ta nhanh chóng nhận thua.
"Người anh em, có đến mức phải nghiêm túc như vậy không? Tôi cũng không thật sự làm gì cả mà." Phó tổng Tôn muốn giả vờ như vừa rồi chỉ đang trêu đùa Yến Dương, nhưng đáng tiếc người đàn ông trước mặt lại không hề lay động. Không biết phải làm sao, ông ta nói: "Được được được, là tôi uống nhiều rồi, không chú ý. Tôi xin lỗi cô ấy được chưa." Quay sang Yến Dương, "Tiểu Yến à, vừa rồi thực sự xin lỗi, uống chút rượu nên không khống chế được.
Mong cô hãy tha thứ cho tôi ha."
Khuôn mặt giảo hoạt của người đàn ông đối diện với Yến Dương khiến cô thấy buồn nôn. Mạnh mẽ nhịn xuống, cô cười nhẹ: "Tôi có thể bảo anh ấy buông tha. Nhưng ông hãy nhớ, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông."
Nụ cười phó tổng Tôn cố nặn ra lập tức đông cứng lại, nhìn nụ cười của cô gái, ông ta hơi sững sờ trong phút chốc. Yến Dương không nhìn ông ta nữa, quay sang nói với Vệ Minh Thận: "Buông ông ta ra đi, ngày mai em sẽ nghỉ việc."
Trong lòng Vệ Minh Thận hận không thể lôi người đàn ông này ra chém ngàn vạn nhát đao, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, anh không tiện trực tiếp làm gì ông ta. Nhớ số phòng bao này ở trong đầu, anh buông tay người đàn ông ra: "Cút về đi."
Chỉ ba chữ trầm thấp đã khiến phó tổng Tôn vừa được thả ra lại nổi lên kích động muốn phát hoả. Nhưng khi thấy dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông, còn có một người vừa mới chạy tới hiển nhiên là vệ sĩ ngầm, trong lòng ông ta liền biết thân phận của người đàn ông này không tầm thường. Không dám gây sự thêm nữa, ông ta xoa xoa cổ tay, đẩy cửa trở về phòng bao.
Phó tổng Tôn vừa rời đi, dây thần kinh vẫn luôn căng ra của Yến Dương mới hoàn toàn được thả lỏng. Toàn thân cô bỗng như bị rút cạn sức lực, hơi không để ý cái liền loạng choạng suýt nữa ngã xuống đất.
Vệ Minh Thận kịp thời đưa tay ra đỡ lấy cô: "Còn muốn đi vào sao?"
"Được." Anh nói, "Em đi đi.
Phó tổng Tôn vừa ngồi xuống uống một ly rượu cho đỡ sợ thì thấy Yến Dương cũng theo vào. Ông ta sửng sốt, thấy cô đi thẳng qua bên này, tay cầm cốc cũng không tự chủ được mà run lên.
Nhưng Yến Dương không thèm nhìn ông ta lấy một cái, cô cầm túi xách lên liền muốn rời đi.
Hành động này tự nhiên đã kinh động đến những người khác, đặc biệt là Vưu Hồng. Cô ta nhìn việc làm bất ngờ này của Yến Dương, đợi đến khi cô sắp tới cửa rồi mới gọi cô lại: "Tiểu Yến, cô định đi đâu vậy?"
Yến Dương coi như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, để lại đám người ở bên trong.
Vưu Hồng tự nhiên có chút mờ mịt, cô ta quay đầu lại khó hiểu nhìn những người khác trên bàn ăn, "Cô gái này làm sao vậy…"
Phó tổng Tôn lại uống một ngụm rượu, nặng nề đặt chiếc ly lên bàn, nói: "Quản cô ta làm gì, để cô ta đi!"
Giọng điệu của ông tổng đầy sự căm ghét, Vưu Hồng cũng không dám nói thêm nữa. Liếc mắt nhìn khe cửa một cái, cô ta chìm vào trầm tư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!