Chương 5: (Vô Đề)

Sau khi gặp Trần Nghiên Huy, Yến Dương đã trút bỏ được triệt để gánh nặng cuối cùng, lần nữa trở lại cuộc sống của chính mình. 

Thời gian trôi qua, nhoáng cái đã đến kỳ nghỉ hè nghiên cứu sinh năm hai. Lần nữa tựu trường thì đã cận kề đợt tuyển dụng mùa thu, để tìm được một công việc tốt, nhiều người bắt đầu tìm công việc thực tập làm đẹp hồ sơ lý lịch của mình.

Yến Dương cũng gia nhập vào đội quân tìm công việc thực tập.

Cô học chuyên ngành quản lý, nghe thì có vẻ cao sang, nhưng thực tế nó đã ngày càng có xu hướng trở thành chuyên ngành việc gì cũng có thể làm được. May là có tấm biển vàng của Yên Đại nên lúc cô tìm công việc thực tập không hề khó khăn, sau vài ngày nộp hồ sơ liền nhận được hồi âm, còn là một công ty công nghệ trực tuyến có tiếng trong thành phố.

Nhờ trình độ học vấn nổi trội, điều kiện ngoại hình xuất sắc, lại thêm sự chuẩn bị đầy đủ, Yến Dương rất thuận lợi vượt qua vòng phỏng vấn, trở thành thực tập sinh bên lập kế hoạch dự án. Vào ngày chính thức đi làm hôm ấy, Yến Dương còn có chút mong chờ. Nhưng đợi đến khi thực tập được gần hai tuần, sự tươi mới ban đầu dần phai mờ đi, cô cảm thấy có chút không thích ứng.

Để tăng thêm giá trị cho kỳ thực tập này, Yến Dương chủ yếu nộp hồ sơ vào một số công ty có tiếng. Công ty lớn có chỗ tốt của công ty lớn, điều kiện mềm và cứng đưa ra đều phải cao hơn so với các doanh nghiệp vừa và nhỏ một bậc. Nhưng công ty lớn cũng có những tệ nạn riêng, chẳng hạn như quy trình rườm rà, quan hệ giữa các đồng nghiệp xa cách lạnh nhạt.

Đối với Yến Dương, những thứ này không được coi là thói xấu, khiến cô khó có thể chịu đựng được nhất là cấp trên của cô, người được gọi là tiền bối chỉ đạo thực tập sinh, Hàn Bình.

Khi đó Hàn Bình này được tổ trưởng phân qua hướng dẫn cô, nói là tiền bối chỉ đạo, nhưng Yến Dương đã xem anh ta như một người thầy mà đối đãi, vô cùng tôn trọng. Lúc đầu Hàn Bình còn khá thu liễm, sau khi đôi bên dần dần quen thuộc rồi, những động tác, cử chỉ nhỏ của anh ta bắt đầu tăng lên.

Thường xuyên mượn chuyện bàn giao công việc mà cúi người từ phía sau lưng cô đưa tay ra nắm lấy tay cô. Thỉnh thoảng còn xoa đầu cô, giả bộ thản nhiên không để ý. Lần nào Yến Dương cũng rất nghiêm túc né tránh, còn nhắc nhở anh ta vài lần, nhưng Hàn Bình vẫn không coi ra gì. Điều này khiến Yến Dương nổi lên sự nghi ngờ… Lẽ nào thực sự là cô phản ứng thái quá rồi sao?

Để không gây ra rắc rối thị phi, Yến Dương đã nhẫn nhịn một thời gian, cho đến khi có một lần Hàn Bình tham gia bữa ăn xã giao trở về, mượn có hơi rượu đi nhéo mặt cô. Lần này Yến Dương thực sự tức giận, vẻ mặt cô lạnh lùng đứng đó nhìn anh ta. Có lẽ vì cảm nhận rõ được sự phẫn nộ của cô nên sau đó Hàn Bình liền thu liễm lại. 

Quấy rối tình dục nơi công sở có thể nói là một chủ đề không còn mới mẻ gì nữa rồi, ai cũng không xa lạ. Nhưng Yến Dương không nghĩ tới, trong lần thực tập chính thức đầu tiên cô đã gặp phải chuyện như vậy, điều này khiến cô tức giận, đồng thời có chút cảm giác thất bại. Tại sao khi đó lại nhất quyết chọn công ty lớn chứ, ngoài nhìn trúng danh tiếng ra, quan trọng nhất là cô tin vào quy tắc của nó.

Thế nhưng khi cô phản ánh việc này với tổ trưởng hết lần này đến lần khác, người phụ nữ gần bốn mươi tuổi ấy mặc dù trên mặt đều cười híp mắt nói sẽ giải quyết, nhưng vẫn thầm để mặc không quản. 

Trong lòng Yến Dương nghi hoặc, cho rằng trong lòng cô ta có nỗi khổ riêng, hoặc phía sau Hàn Bình có bối cảnh gì đó, cho đến một ngày cô vô tình nhìn thấy một tin nhắn cô ta gửi tới trên điện thoại của Hàn Bình… 

"Tối nay đến chỗ anh hay chỗ em?"

Yến Dương đã không được tính là người chưa trải sự đời nữa rồi, ngay khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn này, cô liền hiểu ra. Vào ngày hè oi bức, đứng dưới trời nắng chói chang, nhưng cô lại toát một thân mồ hôi lạnh.

Đến hiện tại, Yến Dương đã hoàn toàn thất vọng về công ty này rồi.

Chẳng trách danh tiếng của công ty này trong xã hội mấy năm gần đây ngày càng kém, cũng không phải là không có nguyên nhân. Chỉ tại cô ban đầu đã bị sự nổi tiếng hào nhoáng trên bề mặt che mờ đi đôi mắt mà không nghiêm túc phân biệt.

May mà cô hiểu một đạo lý… Dừng lại đúng lúc.

Ngày hôm sau đi làm, Yến Dương liền xin từ chức với tổ trưởng.

Tổ trưởng không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ mỉm cười một cái, nói với cô: "Tháng này còn hai ngày nữa, cô kiên trì một chút, làm nốt rồi hãng đi, như vậy có thể lấy được hết tiền thưởng chuyên cần."

Thưởng chuyên cần gì đó Yến Dương không hề quan tâm. Nhưng trong tay cô vẫn còn công việc chưa bàn giao xong, vậy nên cô liền đồng ý.

Thật không ngờ, sự kiên trì này lại gây ra chuyện.

Chập tối, vừa đến giờ tan làm Yến Dương liền rời đi. Khi bước đến cửa thang máy, cô tình cờ gặp tổ trưởng.

Đối với người phụ nữ này, Yến Dương có thể nói là hoàn toàn không có hảo cảm, sau khi vội vàng chào hỏi, cô định rời đi. Không ngờ tổ trưởng lại kéo cô lại, hỏi: "Tối nay không có sắp xếp nào khác chứ?"

Nhìn đôi tay sơn móng màu đỏ tươi đang tóm chặt lấy cánh tay mình, Yến Dương cau mày lại, nói: "Không có."

Tổ trưởng nở nụ cười vô cùng xinh đẹp: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tối nay có một bữa ăn xã giao, cô đi cùng tôi đi."

Yến Dương: "Tổ trưởng, không cần thiết đâu. Ngày kia tôi nghỉ rồi."

"Là dự án lúc trước cô vẫn luôn chuẩn bị kia, nếu tối nay thuận lợi thì có thể ký hợp đồng rồi, cô không muốn đi xem chút à?"

Muốn, đương nhiên rất muốn. chỉ là…

"Đi thôi, xe đang đợi chúng ta ở dưới lầu rồi, giám đốc và phó tổng Tôn đều ở đó đấy." Nhìn ra sự do dự của cô, tổ trưởng kéo cô vào thang máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!