Vì chuyến bay bị hoãn nên lúc Yến Dương đến thành phố A đã là bảy giờ tối. Vội vàng bắt taxi, đợi đến khi tới khách sạn đã là một tiếng sau.
May mà Phương Tiến gửi tin nhắn đến nói phải một lúc nữa Vệ Minh Thận mới về được. Yến Dương tắm với tốc độ nhanh nhất, thay một bộ váy ngủ gợi cảm, rồi ngồi trên giường…. đợi anh.
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn chờ Vệ Minh Thận về nữa thôi. Nhưng mà nửa tiếng sau, Yến Dương nhận được tin nhắn từ Phương Tiến, nói lại có thêm một cuộc họp đột xuất, chắc phải gần mười hai giờ mới có thể trở về khách sạn.
Sau khi nhận được tin nhắn wechat này, Yến Dương thẫn thờ một lúc. Trong lòng có chút không vui, nhưng nhiều hơn cả là thấy thương anh, phải làm việc đến muộn như vậy.
Vệ Minh Thận biết hôm nay là thất tịch, nhưng không hề biết cô sẽ đến.
Đọc Full Tại
Đây là thất tịch đầu tiên sau khi hai người quang minh chính đại ở bên nhau, cũng là thất tịch đầu tiên sau khi hai người đăng ký kết hôn, trong lòng Vệ Minh Thận đương nhiên biết rõ, cũng rất coi trọng. Vài ngày trước anh đã đặt hoa, hôm nay trước khi Yến Dương đi làm, hoa đã được gửi đến nhà cô. Sau đó, anh còn gọi điện cho cô.
Bởi vì không thể gặp nhau nên cuộc gọi này hai người nói chuyện lâu hơn bình thường một chút. Vệ Minh Thận hỏi cô có ước nguyện gì, anh giúp cô thực hiện, Yến Dương đáp: Em muốn lập tức được nhìn thấy anh.
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Vệ Minh Thận, anh cười, nói: E là phải thả dù mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất để em gặp được anh mất. Anh – người nói lời này, nào có thể nghĩ tới Yến Dương lại thật sự cho mình một cái "dù" chứ.
Nghĩ lại toàn bộ sự việc, Yến Dương cảm khái, đối với một người bận rộn công việc như Vệ Minh Thận mà nói thì quả thật không thích hợp để tạo bất ngờ. Nhưng đến cũng đã đến rồi, cô còn có thể làm gì nữa đây, chờ đợi thôi. Yến Dương như trút giận mà nằm xuống giường, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.Vệ Minh Thận vừa bước vào phòng liền thấy Yến Dương đang ôm một góc chăn ngủ ngon lành.
Anh biết tin Yến Dương tới lúc đang trên đường về. Hết cách, sự thấp thỏm bất an trên khuôn mặt Phương Tiến quá rõ ràng, gặng hỏi nhiều lần đều lảng tránh cho qua, đến khi anh lạnh mặt xuống, anh ấy mới ấp úng trả lời, nói: Người nhà anh đến rồi.
Vệ Minh Thận nghe xong sửng sốt ba giây, nói: Sao cậu không nói cho tôi biết sớm?
Phương Tiến tiếp tục ấp úng: Là tiểu Yến không cho tôi nói, bảo là muốn tạo bất ngờ cho anh. Tám giờ cô ấy đã đến khách sạn rồi, tôi để lại thẻ phòng cho cô ấy, có lẽ cô ấy đang đợi trong phòng. Nhưng bây giờ tôi lại không liên lạc được với cô ấy…
Phương Tiến muốn bí mật báo tin cho Yến Dương, nói cho cô biết Vệ Minh Thận đang về rồi, nhưng đợi mãi không thấy bên kia trả lời nên bắt đầu có chút lo lắng.
Vệ Minh Thận nghe xong lại cảm thấy yên tâm. Anh nghĩ Yến Dương chắc chắn sẽ không chạy lung tung, mãi không trả lời tin nhắn thì 80% là ngủ rồi. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng thực tế anh lại liên tục thúc giục tài xế lái nhanh hơn. Lúc này về đến phòng, nhìn thấy Yến Dương đang ngủ say, anh mới hoàn toàn yên tâm.
Rất lâu rồi không gặp nhau, trong lòng Vệ Minh Thận sớm đã nhớ cô muốn chết, thấy người ở ngay trước mắt, anh lập tức bước nhanh tới.Từ lúc cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, Yến Dương đã tỉnh lại.
Trong cơn mơ màng cô quên mất mình đang ở đâu, còn tưởng là ở nhà nên lại ngủ tiếp. Qua một lúc mới nhận ra không đúng, cô nhanh chóng ngồi dậy, liền thấy Vệ Minh Thận đang ngồi bên giường nhìn mình.
Vệ Minh Thận cũng bị động tác đột ngột này của cô làm cho giật mình, thấy cô ngơ ngác, anh cười hỏi: "Tỉnh rồi à?"
Yến Dương nhìn anh chằm chằm hồi lâu, đến mức Vệ Minh Thận cũng bắt đầu hoài nghi có phải cô vẫn đang nằm mơ hay không, thì cô bỗng nhẹ giọng gọi anh một tiếng: "Ông xã."
Vệ Minh Thận: "…"
Đọc Full Tại
Trong lòng phút chốc liền trở nên mềm mại, anh ôm eo cô, cúi người, mút lấy môi cô.
Yến Dương vẫn đang trong lúc tỉnh táo lại, phản ứng nhất thời có chút trì trệ. Đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo, muốn hỏi anh về lúc nào, thì Vệ Minh Thận đã bắt đầu hôn sâu hơn. Yến Dương chỉ đành bỏ cuộc, bám lấy vai anh.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi kết thúc, Yến Dương hơi thở hổn hển, dựa vào vai anh cười: "Anh vừa về đã chiếm tiện nghi của em…"
Vệ Minh Thận vẫn đang đắm chìm trong sự ấm áp, nghe vậy liền ôm chặt cô hơn: "Sao tự nhiên lại đánh úp bất ngờ thế, hả?"
"Anh nói xem?" Yến Dương bóp mặt anh, nhìn anh, "Nếu anh đã không thể quay về gặp em, vậy thì chỉ có thể là em đến thăm anh rồi! Ngày lễ hôm nay, em nhất định phải ở bên anh, cùng nhau trải qua."
Suy nghĩ của cô khiến Vệ Minh Thận cảm động.
"Là anh không tốt." Anh bắt đầu xem xét lại bản thân, vừa chỉnh mái tóc rối bù cho cô, vừa nói, "Sớm biết vậy anh đã cố gắng bớt chút thời gian ngày hôm nay ra rồi."
Yến Dương bị anh chọc cười.
"Vệ tiên sinh, anh đừng tự làm khó bản thân nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!