Chương 20: PN3: Phiên ngoại về tết thiếu nhi vui vẻ

Vì sinh vào cuối tháng ba nên ngày tết thiếu nhi đầu tiên của Môi Môi trôi qua trong ăn và ngủ. Bắt đầu đón ngày tết thiếu nhi đúng nghĩa là vào năm thứ hai sau khi cô bé ra đời, lúc được mười bốn tháng tuổi.

Một đứa bé nhỏ như vậy đương nhiên sẽ không biết ngày tết thiếu nhi có ý nghĩa gì. Nhìn thì như nhân vật chính của ngày lễ, nhưng kì thực người cảm động sâu sắc hơn cả lại là cha mẹ cô bé. Đặc biệt là cha của bé, Vệ Minh Thận. 

Hôm đó, sáng sớm Vệ Minh Thận đã trở về nhà, vừa bước vào cửa liền thấy Yến Dương đang bế Môi Môi từ nhà vệ sinh đi ra. Lúc này bạn nhỏ Môi Môi đã ăn xong bữa sáng, thấy cha về thì vô cùng vui sướng, đôi chân nhỏ đạp đạp muốn bế. Sau khi rửa tay xong Vệ Minh Thận mới đón lấy bé con mập mạp từ tay Yến Dương, trêu đùa cô bé một lát, anh hỏi Yến Dương: "Sao dậy sớm thế?

Muốn đi đâu à?"

Anh cứ tưởng Yến Dương muốn đưa bé con đi chơi ngày lễ.

Đọc Full Tại

Yến Dương vẫn còn đang đắm chìm trong sự bất ngờ khi nhìn thấy anh, vậy nên cô không lập tức trả lời anh mà hỏi ngược lại: "Sao anh về rồi? Không phải hôm nay có việc sao?"

Hôm nay Vệ Minh Thận vốn có sắp xếp công việc, theo kế hoạch, đáng nhẽ bây giờ anh đang phải ở nơi nào đó thị sát. Nhưng vừa nghĩ đến hôm nay là ngày lễ của bé con nhà mình, Vệ Minh Thận liền bảo Phương Tiến lùi lịch trình xuống hai ngày. May mà trước đó anh bận rộn quá lâu, hiện tại muốn nghỉ ngơi hai ngày cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.

"Vốn dĩ phải đi, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện nên đẩy lùi xuống rồi. Dù sao cũng không có việc gì nên anh về luôn." Vệ Minh Thận không nói hẳn ra là về cùng con gái đón ngày lễ, nói xong lại hỏi Yến Dương, "Định ra ngoài à?"

"Vâng, hôm nay em đã hẹn lịch trải nghiệm tiết học của nhà trẻ nên đưa Môi Môi qua xem thử."

"Nhà trẻ?" Lần đầu tiên Vệ Minh Thận nghe Yến Dương nhắc tới, "Sao lại nghĩ đến việc đi nhà trẻ vậy?"

"Trong công ty có một đồng nghiệp cho con đi nhà trẻ, nghe nói hiệu quả khá tốt nên em liền hỏi phương thức liên lạc và hẹn bên ấy hôm nay đưa con gái qua trải nghiệm một chút."

Vệ Minh Thận trầm mặc vài giây.

"Môi Môi mới hơn một tuổi, bây giờ cho đi nhà trẻ có phải quá sớm rồi không?"

"Nhà trẻ nhà trẻ, lẽ nào có thể muộn rồi mới đi sao?" Yến Dương đang trang điểm, nghe anh nói vậy không khỏi bật cười lườm anh một cái. 

Vệ Minh Thận cũng nghĩ như vậy, nhưng nhất định phải đi vào hôm nay sao?

"Hôm nay không phải là tết thiếu nhi à? Em xác định muốn để Môi Môi trải qua bằng việc đi học ư?"

Đọc Full Tại

"Nói là đi học, thật ra chính là đổi một cách chơi. Cô bé mập mạp nhà anh lại là người thích chơi đùa với người khác, có nhiều người cùng chơi với con bé như thế, nói không chừng sẽ vui vẻ hơn ấy." Yến Dương còn không hiểu tính khí của bạn nhỏ nhà mình sao, cũng vì lý do này nên cô mới quyết định đưa cô bé đi trải nghiệm một chút tiết học của nhà trẻ. 

Vệ Minh Thận hoàn toàn không còn gì để nói, thấy vợ đã hạ quyết tâm, anh chỉ đành chuyển hướng sang bé con nhà mình. Anh lay lay Môi Môi, hỏi: "Bé con có muốn đi học không?"

Môi Môi vừa ăn sáng xong, giờ đang là lúc tràn đầy năng lượng bắt đầu một ngày mới nghịch ngợm phá phách, nghe cha nói xong, cô bé hớn hở đạp chân, bàn tay nhỏ vỗ vỗ lên vai anh. Đi học là gì vậy, bé chỉ biết là mẹ muốn đưa bé ra ngoài chơi thôi. 

Nhìn điệu bộ của con gái, Vệ Minh Thận liền hiểu ngay. Được, không cần nói gì nữa, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài thôi.Vệ Minh Thận nhanh chóng thay xong quần áo, nhưng đợi đến lúc một nhà ba người chính thức ra ngoài đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Vì bạn nhỏ Môi Môi không chịu phối hợp mặc quần áo với mẹ nên hai mẹ con đấu trí một hồi lâu, cuối cùng kết thúc bằng việc Yến Dương tét nhẹ một cái vào chiếc mông nhỏ mũm mĩm của cô nhóc, Môi Môi ngoan ngoãn mặc chiếc áo cộc tay và quần đùi nhỏ, được cha bế lên xe. 

Vì chút thời gian chậm trễ ở nhà này nên khi đến nhà trẻ đã hơi muộn. Yến Dương bảo Vệ Minh Thận bế con gái vào ký tên báo danh trước, còn cô đi đỗ xe.

Vệ Minh Thận bế Môi Môi đi tìm một lúc mới tìm được địa điểm tổ chức hoạt động, anh vừa bước vào đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Chỉ thấy trẻ con bò khắp sàn nhà, cha mẹ vây quanh, thỉnh thoảng lại gọi tên con mình, giọng điệu hoặc là cổ vũ hoặc là lo lắng. Đôi khi còn có thể nghe thấy tiếng khóc của một, hai đứa trẻ, vừa khóc liền kéo theo hàng loạt, không lâu sau cả trung tâm hoạt động đều chìm trong biển tiếng khóc.

Lại xen thêm tiếng dỗ dành an ủi của cha mẹ, toàn bộ khung cảnh có thể nói là vô cùng náo nhiệt. Vệ Minh Thận tự nhận đã chứng kiến qua không ít cảnh tượng, nhưng một màn trước mắt này khiến anh không dám hạ quyết tâm bước vào.

Có lẽ đã đứng ở bên cạnh quan sát khá lâu, một nhân viên nữ bước tới, hỏi anh: "Chào anh, xin hỏi anh là…"

Cô ấy vốn muốn hỏi anh là đến học hay trải nghiệm, không ngờ Vệ Minh Thận lại hiểu sai ý, lập tức trả lời: "Đây là con gái tôi, tôi là cha của con bé."

Giọng nói của người đàn ông, trong lịch sự mang theo tia dịu dàng, trong dịu dàng lại xen lẫn chút tự hào. Điều này khiến nữ nhân viên hơi sững sờ, dù biết anh trả lời sai nhưng vẫn nhịn xuống không sửa lại. Thay vào đó, còn hơi đỏ mặt trước mặt anh.

May mà Yến Dương rất nhanh đã đi tới. Nhìn thấy nhân viên nữ cô liền hỏi: "Xin hỏi cô Dương đang ở đâu? Chúng tôi đã hẹn cô ấy đến trải nghiệm tiết học."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!