Chương 14: (Vô Đề)

Nói là việc quan trọng, nhưng kì thực cũng chỉ là một chuyện không thể bình thường hơn… Có lãnh đạo muốn đến kiểm tra.

Lúc trước, từ khi cùng Tào Quang Ưng đến phía nam Thiểm Tây kiểm tra xem xét tiến độ của công trình di dân, Vệ Minh Thận vẫn luôn bận rộn chuyện này. Bây giờ cuối cùng cũng có kết quả, sau khi báo cáo lên trên, lãnh đạo nói muốn xuống kiểm tra, nghĩa là muốn bắt đầu xây dựng.

Đây là một chuyện tốt. Nếu là bình thường, Tào Quang Ưng chưa chắc đã để Vệ Minh Thận xuất hiện, nhưng nghĩ đến việc anh vừa được điều chuyển tới, đang là thời điểm cần lấy thiện cảm từ các ông chủ lớn, cho nên nhất định muốn để anh trở về.

Sau một hồi ra sức thuyết phục không có kết quả, Vệ Minh Thận đành nuối tiếc cúp điện thoại.Bởi vì sự việc đến đột ngột này nên trên đường về im lặng dị thường. Vốn dĩ theo kế hoạch của Yến Dương, tối nay sau khi trở về nơi ở, cô còn muốn cùng Vệ Minh Thận đi siêu thị mua ít nguyên liệu về tự nấu ăn.

Trong sự im lặng này, người khó chịu nhất chính là Phương Tiến. Kể từ khi biết ông chủ có phụ nữ, anh ấy đã rất cố gắng để tạo ấn tượng tốt trước mặt Yến Dương. Không vì điều gì khác, chỉ để sau này làm việc sẽ dễ thở hơn. Nhưng bạn nhìn xem, lần gặp này đã xảy ra những chuyện gì đây, vừa tai nạn vừa chuyện công việc, tin xấu đều từ miệng anh ấy phát ra, nếu anh ấy là Yến Dương, e là trong lòng đã kéo anh ấy vào danh sách đen mấy trăm lần rồi. 

Trong lòng cảm thán vô số lần về sự đen đủi của mình, nhưng ngoài mặt Phương Tiến vẫn nở nụ cười. Thấy đã sắp đến tiểu khu Yến Dương ở, anh ấy chủ động bắt chuyện với cô: "Cô Yến, siêu thị mà cô nói có phải là cái ở ngã tư phía trước không? Đến đó có cần dừng xe không?"

Đọc Full Tại

Phương Tiến tự thấy cách bắt chuyện này rất khéo, nhưng Yến Dương vẫn không để ý đến anh ấy. Thư ký Phương nhất thời có chút lúng túng ngượng ngùng, liếc nhìn Vệ Minh Thận như cầu cứu.

Trong lòng Vệ Minh Thận lúc này cũng đang nghĩ cách, thấy Phương Tiến nhìn về phía mình, đầu tiên anh chuyển cho anh ấy một ánh mắt "bình tĩnh, đừng nóng vội", sau đó quay sang nói với Yến Dương: "Trong nhà còn đồ ăn không em, có cần mua chút không?"

"Không cần, đồ mua lúc trước vẫn còn, chắc là đủ ăn."

Yến Dương bình tĩnh trả lời, Phương Tiến nghe xong lại không nhịn được muốn phun một ngụm máu.

Đồ mua lúc trước? Vậy có lẽ là chỉ lúc cô đi làm trước đây. Nhưng đã cách bao lâu rồi chứ? Ông chủ của anh ấy đã ở viện hai tuần rồi đó cô Yến!

Vệ Minh Thận nghe thấy vậy cũng trầm mặc hồi lâu, lúc gần đến ngã tư, anh ra hiệu cho tài xế dừng xe lại.

"Các cậu mang đồ đạc về nhà xong thì quay lại khách sạn trước đi, lát nữa chúng tôi tự về." Anh nói.

Nếu Vệ Minh Thận đã quyết định thì Yến Dương tự nhiên sẽ không để anh mất mặt. Thế là sau khi xe dừng lại, cô cùng anh xuống xe. Chỉ là sự nóng nảy vẫn còn đó, cho nên khi Vệ Minh Thận đi lấy xe đẩy, cô không đi cùng anh mà đứng tại chỗ chờ.

Vì đông người nên Vệ Minh Thận phải đợi một lúc mới lấy được xe rồi đẩy về. Xuyên qua đám đông, anh thấy Yến Dương đang đứng ngây ra đó, tay ôm túi, không biết đang nghĩ gì.

Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Vệ Minh Thận bỗng cảm thấy rất khó chịu, anh bước chậm lại, nhẹ nhàng đi tới, mặc kệ có người đang nhìn mà ôm cô vào lòng.

Yến Dương còn đang ngẩn người đột nhiên bị người ta ôm, phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy ra. Nhưng người này dùng cánh tay còn chưa hồi phục ôm lấy cô nên cô cũng không dám đẩy quá mạnh, trong lòng lại buồn bã, sau khi cự tuyệt vài lần, sống mũi bắt đầu cay cay. Cô cũng không vùng vẫy nữa, vùi đầu vào lòng anh mà rơi nước mắt.

Vệ Minh Thận ôm cô sang một bên dỗ dành.

Đọc Full Tại

"Lần này là chuyện đột xuất. Đợi xong việc rồi, anh nhất định sẽ thu xếp một kỳ nghỉ sớm nhất có thể, cùng em về quê gặp bà nội. Được không?"

Yến Dương vẫn khóc.

"Không chỉ để gặp bà." Cô nói, "Không phải anh nói còn có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa sao? Kì nghỉ phép em đều đã xin xong rồi, chỉ muốn ở nhà với anh, nhưng anh đột nhiên phải đi…"

Đến cùng vẫn là một cô gái, một cô gái mong được ở bên người yêu. Cho dù Yến Dương có hiểu chuyện đến đâu thì trong chuyện này vẫn sẽ luôn cảm thấy ủy khuất. 

Vệ Minh Thận nào còn không hiểu chứ.

Anh vỗ nhẹ eo cô, nói: "Chỉ hai năm này thôi, bảo bối. Đến lúc đó anh sẽ điều chuyển về Yên Thành hoặc Hàng Thành. Tóm lại em ở đâu anh ở đó, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa."

Yến Dương: "…"

Yến Dương hiểu, tất cả những gì anh đang làm bây giờ đều là để tốt hơn cho việc sau này họ ở bên nhau, cũng biết anh cần thời gian. Nhưng hai năm, hai năm dài quá…

"Em từ chức được không?" Cô nhỏ giọng nói, ngẩng đầu lên đôi mắt đỏ hoe nhìn Vệ Minh Thận, "Em cùng anh đi tây bắc được không?"

Được, tất nhiên là được. Nhưng Vệ Minh Thận biết, anh không thể ích kỷ như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!