Sau khi Vệ Minh Thận nhập viện một tuần, đúng như anh nghĩ, nhà họ Tùy đã đến.
Ngày hôm đó anh và Yến Dương cãi nhau một trận nhỏ, nguyên nhân là vì cô nhận điện thoại của Từ An xong muốn đến công ty.
Theo lý mà nói thì đây là công việc, anh không nên ghen như thế, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt Từ An nhìn Yến Dương ngày hôm đó, anh lại đột nhiên cảm thấy không vui. Yến Dương biết anh vẫn luôn để ý Từ An nên dỗ dành anh, thấy anh vẫn không biết điều mà dừng lại thì cô cũng bắt đầu nổi nóng, cứ như vậy phớt lờ anh, ở một bên lẳng lặng thu dọn đồ đạc.
Lúc Phương Tiến bước vào rõ ràng cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng. Nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói: "Tiên sinh, người nhà họ Tùy đến rồi, đang ở dưới lầu."
Lời này vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của hai người.
"Nhanh như vậy?"
Người lên tiếng là Yến Dương. Cô biết người nhà họ Tùy có thể sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Này mới… Mấy ngày cơ chứ?
"Đúng vậy. Tôi vừa nhận được điện thoại, không bao lâu đã thấy xe tới."
Phương Tiến cười đáp Yến Dương, sau đó lại quay sang hỏi ý của Vệ Minh Thận.
Đọc Full Tại
Trong lòng Vệ Minh Thận sớm đã có chủ ý, đang muốn mở miệng thì lại để ý thấy ánh mắt của Yến Dương, anh thay đổi nói: "Phương Tiến, lát nữa cậu đi một chuyến, đưa Dương Dương đến công ty."
Anh nói như vậy không chỉ khiến Phương Tiến mà ngay cả Yến Dương cũng đều sửng sốt. Sau khi hiểu ý của anh, Yến Dương cố nén cười, nói: "Thư ký Phương, lát nữa phiền anh đến căn hộ phía tây thành phố của tôi, lấy một phần tài liệu rồi đưa đến công ty giúp tôi được không? Ở trên bàn phòng khách, anh vừa vào là thấy ngay."
Phương Tiến không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh ấy hiểu rõ tính khí của Vệ Minh Thận, biết trong trường hợp này nghe theo Yến Dương là đúng. Nở một nụ cười nhẹ, anh ấy nhận lấy chiếc chìa khóa Yến Dương đưa rồi đi ra ngoài."Không phải em muốn đến công ty à, sao lại để Phương Tiến thay em đi rồi? Thư ký của anh là để em sai khiến như thế à?" Vệ Minh Thận kìm nén niềm vui trong lòng xuống, mặt không biểu cảm nói.
Yến Dương mặc kệ anh, ở đó chơi đùa với hoa cỏ, bị ép hỏi đến nóng nảy rồi, cô mới nói, "Vệ Minh Thận anh đủ rồi đấy, đừng có được hời còn giả bộ ngoan ngoãn."
Vệ Minh Thận còn chưa từng bị người ta chế nhạo qua như vậy nha, anh bỗng bật cười.
"Anh nào có được hời còn giả bộ ngoan ngoãn?" Giọng nói bất giác đã dịu xuống.
"Anh nói xem." Yến Dương đặt bình tưới nhỏ trong tay xuống, ngồi xổm bên giường, tay chống cằm nhìn anh, "Anh nói xem, bây giờ anh đã khó chiều như vậy rồi, đợi đến khi về già thì phải làm sao đây?"
Yến Dương cố tình bày ra bộ dáng cô gái nhỏ điềm đạm dễ thương, dáng vẻ ảo não đáng yêu cực kỳ.
Vệ Minh Thận nào còn có thể tức giận với cô cơ chứ, giọng nói không tự chủ được mang theo vài phần dỗ dành.
"Cũng đúng nha." Ánh mắt của Yến Dương cố ý quét từ giữa hai chân anh lên, nói: "Đến lúc đó lớn không nghe lời, em sẽ trừng trị đứa nhỏ, không sợ không chỉnh được anh."
Vệ Minh Thận: "…"
Sau một hồi cạn lời là ý cười không thể nén xuống. Anh thuận tay kéo người qua, đang định ấn vào trong lòng xoa bóp thì cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên ngoài, Yến Dương lập tức từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước vào.
Người đến là cha của Tùy Anh và Tùy Việt, Tùy Văn Hậu.
Đọc Full Tại Lúc Tùy Văn Hậu bước vào, ý cười trên mặt Vệ Minh Thận vẫn chưa tan hết, đập vào mắt khiến trong lòng ông ấy nhất thời cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Ông ấy chưa thấy Vệ Minh Thận cười như thế bao giờ.
Ánh mắt bất giác liếc nhìn về phía Yến Dương bên cạnh.
Gương mặt cô gái ửng hồng, cũng mang theo ý cười. Dường như hơi bất ngờ không kịp đề phòng việc sẽ có người tiến vào lúc này, động tác đứng dậy của cô rất nhanh, nhưng lại không hề hoảng sợ, nhất cử nhất động đều tự nhiên thoải mái, cuối cùng sau khi đứng vững rồi còn mỉm cười với ông ấy. Nhìn thấy một cô gái như vậy, trong lòng Tùy Văn Hậu nghĩ: Chẳng trách Vệ Minh Thận sẽ nhìn trúng.
Không tiện đặt nhiều sự chú ý lên cô, Tùy Văn Hậu nhìn Vệ Minh Thận.
"Minh Thận, sức khỏe thế nào rồi?" Ông ấy cười hỏi, "Chú đến để xin lỗi cháu."
Tình cảm của Vệ Minh Thận đối với người cha vợ cũ Tùy Văn Hậu này có phần phức tạp. Phải nói, người duy nhất trong nhà họ Tùy khiến anh cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình bình thường chính là Tùy Văn Hậu. Tính cách của anh và ông ấy giống nhau, gia đình lớn khiến họ có cảm giác như đang ở trong một cái lồng. Nhưng anh khác ông ấy. Vệ Minh Thận anh đến cuối cùng dám sống cho bản thân mình, nhưng Tùy Văn Hậu không có can đảm ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!