Chương 47: Cái chết của đế quân

Cảm giác xấu nhanh chóng chiếm cứ nội tâm mọi người, Lang Uyên run giọng hỏi: " Đế quân có phải là xảy ra chuyện?"

Hắc Thiếp Nhĩ buồn bã nói: " Ngài bị độc tiễn của Lam Đức đế quốc bắn trúng, bây giờ đã lâm vào trong hôn mê... lần này chỉ sợ..." Lời của hắn mặc dù còn chưa nói hết, nhưng mọi người đều hiểu được ý tứ của hắn, tâm tình bi thương nhanh chóng lan ra trong lều lớn.

Đường Liệp mặc không có cảm tình gì đối với Huyền Tư Triết, nhưng hắn biết nếu Huyền Tư Triết bất hạnh bỏ mình, thái tử Huyền Diên sẽ trở thành người kế thừa ngôi vị hoàng đế, vận mệnh của hắn và Huyền Ba nhất định sẽ mãi mãi trôi qua trong sự lẩn trốn.

Lang Uyên ức chế không nổi sự khiếp sợ trong nội tâm, lẩm bẩm nói: " Như thế nào như thế... như thế nào như thế..."Phỉ Na rưng rưng nói: " Đại soái, y thuật của Đường Liệp cao minh, sao không cho hắn thử trị liệu cho đế quân, có lẽ có kỳ tích phát sinh?"

Hắc Thiếp Nhĩ chậm rãi lắc đầu nói: " Đã quá muộn, hết thảy đều đã quá muộn...

"Bên ngoài lại vang lên một chuỗi tiếng nổ, hạt mưa lớn như hạt đậu tương từ trên không trung trút xuống. Vinh Tiểu Thanh lẳng lặng đứng trong mưa gió, nước mưa làm ướt đẫm khôi giáp màu bạc của nàng, nhưng nàng vẫn không hề nhúc nhích. Thái Đồ Nhĩ hấp tấp cởi áo ngoài của mình, xum xoe vọt tơi, muốn che mưa cho Tiểu Thanh, lại bị Vinh Tiểu Thanh quát lên:" Cút ngay!"

Thái Đồ Nhĩ thở dài, đứng ngay đối diện Vinh Tiểu Thanh, tràn ngập thâm tình nói: " Chân tình trong hoạn nạn rất khó được, nếu ngươi đứng đây một đêm, ta sẽ cùng ngươi đứng một đêm, nếu ngươi đứng cả đời, ta sẽ đứng cùng ngươi cả đời, ta nhất định phải dùng thành ý của ta đánh động nội tâm của ngươ."

Vinh Tiểu Thanh bị lời nói vừa chua xót vừa ngứa ngáy của hắn làm nổi da gà. Đường Liệp chủ động xung phong nói: " Đường Liệp mặc dù không tinh thông y thuật, nhưng cũng cả gan mời đại soái để cho ta thử một lần!

"Hắc Thiếp Nhĩ rốt cuộc gật đầu, ngón tay cách không điểm tới ngọn đèn, ngọn đèn lóe quang mang chiếu sang cả gian lều lớn. Phía sau Hắc Thiếp Nhĩ là một tấm màn che màu vàng kim, hắn đứng dậy giật ra màn che, nhìn thấy một lão niên hình dáng gầy gò đang lẳng lặng nằm trên đệm giường bằng da hổ, đúng là Huyền Vũ đế quốc hoàng đế, đế quân Huyền Tư Triết. Hắc Thiếp Nhĩ nói:" Mấy ngày này, ta thủy chung canh giữ bên người đế quân, ngự y trong quân đều đã bó tay hết cách, vì bảo trụ bí mật này, ta phải giết chết toàn bộ đám phế vật kia, để tránh cho việc bọn họ lộ ra tiếng gió."

Trong lòng Đường Liệp có chút phát lạnh, không khỏi có chút hối hận, đã biết làm chuyện này có khác gì tự tìm đường chết, nếu không thể cứu sống Huyền Tư Triết, chỉ sợ Hắc Thiếp Nhĩ cũng sẽ đem mình ra diệt khẩu.

Đi đến trước mặt Huyền Tư Triết, Đường Liệp nhìn thấy mặt hắn như giấy vàng, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng như đang hấp hối, nắm cổ tay hắn, ngón tay phải nhẹ nhàng bắt mạch môn hắn, lập tức cảm giác được mạch tượng của Huyền Tư Triết cực kỳ yếu ớt, nhiệt độ của làn da rất thấp, Đường Liệp sơ bộ phán đoán ra Huyền Tư Triết đã có triệu chứng trúng độc.

Cởi ngực áo Huyền Tư Triết, Hắc Thiếp Nhĩ chủ động chỉ miệng vết thương cho Đường Liệp xem, nhìn thấy vị trí mũi tên độc bắn trúng, làn da đã biến thành đen thui, miệng vết thương vẫn đang chảy ra mủ huyết màu xanh biếc.

Hắc Thiếp Nhĩ nói: " Độc tiễn bắn thủng trái tim của đế quân, chỉ sợ ngươi cũng không làm gì được."Trong mắt Đường Liệp xẹt qua một tia bi ai khó nén, Hắc Thiếp Nhĩ nói đúng sự thật, dù y thuật của hắn có cao siêu, nhưng dưới điều kiện chữa bệnh lạc hậu này căn bản không thể nào cứu lại được tính mạng của Huyền Tư Triết.

Độc tiễn bắn thủng trái tim của Huyền Tư Triết, chất độc đã sớm theo máu chảy rộng toàn thân của hắn, nếu có thiết bị thẩm tách( rửa), sau khi tình huống ổn định sẽ có thể tiến hành giải phẫu thay tim, có lẽ có điều kiện kéo dài sinh mạng của hắn.

Nhưng phương án chữa bệnh tại thế giới này chẳng khác gì như đang nói chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Tay phải của Đường Liệp nhạy cảm cảm giác được trái tim của Huyền Tư Triết không ngừng đập nhanh, hắn muốn buông cánh tay Huyền Tư Triết ra, lại không nghĩ tới bàn tay trắng bệch của Huyền Tư Triết lại chụp lấy cổ tay phải của Đường Liệp, biến cố đột ngột này làm cho mọi người đồng thời kinh hãi.

Đường Liệp không dám hất bàn tay của Huyền Tư Triết ra, ngơ ngác nhìn vẻ biến hóa trên mặt Huyền Tư Triết, một cỗ khí lưu từ cánh tay phải đột nhiên phát ra, không theo ý thức hắn khống chế, chậm rãi đưa vào trong kinh mạch của Huyền Tư Triết.

Huyền Tư Triết không biết là do có chuyển biến tốt đẹp hay là có hồi quang phản chiếu, vậy mà chậm rãi mở hai mắt, Hắc Thiếp Nhĩ và Lang Uyên đồng thời vui mừng kêu lên: " Bệ hạ!"

Trong mắt Huyền Tư Triết không chú ý những người khác, chỉ liếc một cái đã nhìn kỹ trên mặt Đường Liệp: " Ngươi... gặp Huyền Ba..."Một loại cảm giác gần như bị bỏng từ đầu dây thần kinh truyền nhập vào trong cơ thể Đường Liệp, hắn thống khổ nhắm lại hai mắt, trong đầu dần hiện ra một đôi mắt âm lãnh tới cực điểm, trong ánh mắt tràn ngập tà ác giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim của hắn, hắn đã nhìn thấy một mũi tên đen kịt xuyên thấu bóng đêm xuyên qua chính cơ thể của mình, sự sợ hãi khôn cùng chiếm cứ nội tâm của hắn, mồ hôi lạnh đã hoàn toàn ướt đẫm lưng Đường Liệp, hắn tựa như rơi vào trong một bóng đêm khôn cùng vô tận đáng sợ, liều mạng lắc đầu, cố gắng thoát khỏi cảm giác thống khổ này.

Không có bất luận ngôn ngữ gì, Huyền Tư Triết và Đường Liệp trong lúc đó thông qua phương thức mà người khác không thể giải thích được trao đổi, đồng thời với việc Đường Liệp phá vỡ thế giới nội tâm của Huyền Tư Triết, cũng đã đem toàn bộ kinh nghiệm bao nhiêu ngày nay của mình không hề che giấu truyền cho Huyền Tư Triết cảm nhận.

Hắn đã nhìn thấy một con kim long nổi giận bay lên, kiên cường xoay quanh trong bầu trời đêm, mũi tên màu đen xuyên qua chui vào trong cơ thể kim long, xuyên thủng trái tim của nó." A!

"Đường Liệp không thể khống chế phát ra một tiếng kêu to hoảng sợ. Sắc mặt Huyền Tư Triết tái nhợt, thân thể kịch liệt run rẩy rốt cuộc cũng thả lỏng cổ tay Đường Liệp, té xuống mềm nhũn về phía sau, Hắc Thiếp Nhĩ tai mắt lanh lẹ, kịp thời ôm lấy thân hình của hắn. Huyền Tư Triết kịch liệt thở dốc nói:" Ngươi thấy được...

"Vẻ sợ hãi trong đôi mắt Đường Liệp vẫn không thể rút đi, hắn kinh hồn vị định gật gật đầu. Huyền Tư Triết nói với âm thanh tê ách:" Chỉ bằng vào thực lực của Lam Đức đế quốc, bọn họ căn bản không thể đánh bại ta...

"Trong đôi mắt của hắn che kín tơ máu, thần thái có vẻ điên cuồng mà kinh khủng. Hắc Thiếp Nhĩ mắt hổ rưng rưng nói:" Bệ hạ... ngài nghỉ một chút rồi hãy nói..."Huyền Tư Triết dùng sức lắc đầu, hắn nắm chặt cánh tay của Hắc Thiếp Nhĩ: " Đám loạn thần tặc tử này, mỗi tên đều đáng tru chi..."

" Bệ hạ!"Ngực của Huyền Tư Triết kịch liệt nhấp nhô, hiển nhiên tâm tình dị thường kích động: " Truyền lệnh ra ngoài, đại quân lập tức... hướng đế đô xuất chinh... ta... ta muốn... đích tay giết chết...

"Tinh thần của hắn lâm vào trong trạng thái điên cuồng. Hắc Thiếp Nhĩ nhìn Đường Liệp xin giúp đỡ. Đường Liệp đang muốn tiến lên, không nghĩ tới giờ phút này tâm tình của Huyền Tư Triết lại trầm thấp xuống, hai hàng nước mắt vẩn đục chảy xuống gương mặt không sinh khí của hắn:" Chẳng lẽ... chẳng lẽ... trời muốn diệt ta..."Hắc Thiếp Nhĩ bi thanh khuyên nhủ: " Bệ hạ, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể, chỉ chờ thân thể của ngài khang phục, vi thần liền cùng ngài đồng thời giết vào trong đế đô..."Huyền Tư Triết bộc phát ra tiếng cười to thê thảm, hồi lâu mới bình phục xuống, giờ phút này đầu óc của hắn đột nhiên thanh tỉnh lại: " Kim long đã rời khỏi ta, ta... lại.. làm sao có thể tiếp tục sống trên đời này...

"Trong nội tâm Hắc Thiếp Nhĩ cảm thấy một sự bi ai sâu sắc, Huyền Tư Triết trước mắt còn đâu là Huyền Tư Triết hùng cứ giang sơn của ngày xưa, ngạo cười sa trường một đời quân chủ, sinh mệnh của hắn đã sắp đi tới đường cùng, mà mình thì sao? Hắc Thiếp Nhĩ yên lặng tự hỏi mình, sinh mệnh của mình còn được bao nhiêu thời gian? Sinh thời mình còn có thể vì đế quân rửa sạch sỉ nhục lần này? Huyền Tư Triết nhìn Đường Liệp nói:" Tìm được con gái của ta, đem cây quyền trượng này đích thân giao cho nó...

"Hắn từ bên cạnh lấy ra một cây quyền trượng dài bằng vàng ròng khảm đầy bảo thạch, giao vào trong tay Đường Liệp. Mỗi người ở đây đều dị thường ngạc nhiên, Huyền Tư Triết có phải là gần kề cái chết, ý nghĩ đã trở nên hỗn loạn, vậy mà đem chuyện trọng yếu như thế giao cho một người ngoài. Huyền Tư Triết run rẩy giao một phong mật chiếu đã viết sẵn đưa cho Hắc Thiếp Nhĩ:" Ta và ngươi là quân thần, cũng là huynh đệ, nếu như không có ngươi... nhiều năm qua tương trợ... ta cũng sẽ không ở trên ngôi báu... an an ổn ổn ngồi cho tới hôm nay..." Hắn nói một hơi, lúc này thể lực đã không còn duy trì được nữa, thở dốc một trận, mới tiếp tục nói: " Chuyện trọng yếu, ta đã viết hết trên đó... ngươi.. ngươi nhất định phải giúp ta... làm tốt...

"Hai đầu gối của Hắc Thiếp Nhĩ quỳ rạp xuống trước mặt Huyền Tư Triết, cung kính tiếp nhận mật chiếu. Huyền Tư Triết nói:" Sớm biết như thế, ta sẽ không xuất chinh..." Lời còn chưa dứt thân thể mềm nhũn tê liệt ngã xuống trên giường, cánh tay vô lực buông xuôi xuống." Bệ hạ!

"Hắc Thiếp Nhĩ lão lệ tung hoành. Đường Liệp đưa tay sờ mạch môn Huyền Tư Triết, hắn lại dò xét nơi động mạch cổ, xác thực hắn đã chết, buồn bã nói:" Đế quân băng hà rồi!

"Phỉ Na nhẹ giọng khóc nức nở, Lang Uyên cũng là mắt hổ uẩn lệ, thổn thức không thôi. Nội tâm của Hắc Thiếp Nhĩ mặc dù lâm vào trong sự bi thương lớn lao, nhưng vẻ mặt đã khôi phục lại sự trấn tĩnh thường ngày, hắn đưa tay vuốt hai mắt vẫn đang mở to của Huyền Tư Triết, hạ giọng nói:" Chuyện này không thể tiết lộ thêm cho người nào biết, nếu không ta sẽ lấy tính mạng của hắn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!