Chương 38: Mùi vị của máu

Đường Liệp giao Huyên nhi cho Huyền Ba, dưới tình huống như vậy, hắn đã không còn đường lựa chọn, Trường Không nhất định bắt đầu hoài nghi thân phận của Huyên nhi, hắn tuyệt sẽ không để cho nàng tự do rời đi, bây giờ chỉ đành đánh một trận.

Đường Liệp chậm rãi nắm chặt tay phải, trong nội tâm bắt đầu yên lặng cầu khẩn, hình xăm thánh long có thể cứu hắn trong nguy nan lần này, phát huy ra tiềm năng lớn nhất trong thân thể không?

Trong ánh mắt âm lãnh của Trường Không toát ra vẻ mặt hâm mộ, với thân thủ của Đường Liệp lại có can đảm đối kháng với hắn không khác châu chấu đá xe, nhưng vẻ bình tĩnh cùng bình thản trong đôi mắt Đường Liệp đã sớm vượt qua tu vi đích thực của hắn, có rất ít người tuổi trẻ có thể làm được điểm này.

Lúc Trường Không đang muốn ra tay, đột nhiên nghe được phía sau một trận ầm ĩ, đôi mày dài hoa râm cau lại, chậm rãi thu hồi cơn giận, xoay người lại, nhìn thấy Liệt Trảm và hơn mười tên võ sĩ mang theo một tên Dực tộc võ sĩ cả người đẫm máu hướng bên này chạy tới.

Huyền Ba và Huyên nhi đồng thời kêu lên kinh hãi, ngực của tên võ sĩ bị một mũi tên ghim vào, máu không ngừng chảy ra, hiển nhiên là không thể sống được nữa, hai nàng không dám nhìn, quay đầu sang chỗ khác. Trường Không kinh hãi, tiến ra đón: " Liệt Trảm, chuyện gì xảy ra?"

Liệt Trảm căm tức nhìn Đường Liệp hét lớn: " Ta cũng muốn hiểu rõ chuyện gì xảy ra, sự tiến đánh như sấm chớp này của đám Đạo tộc có vũ khí, nhất định có gian tế trà trộn và bộ lạc chúng ta!"

Đường Liệp từ ánh mắt oán độc của hắn nhìn mình thì hiểu được, Liệt Trảm rõ ràng muốn chụp tội gian tế lên đầu mình. Liệt Trảm và hơn mười tên võ sĩ vây quanh ba người Đường Liệp, Liệt Trảm chỉ Đường Liệp nghiến răng nói: " Ngươi thành thật khai ra cho ta, rốt cuộc dùng cách nào mật báo với Đạo tộc nhân?"

Đường Liệp cười lạnh nói: " Ghép tội cho người, từ khi chúng ta tới nơi đây, liền bị các ngươi giám thị, ngay cả hang đá còn không có cơ hội bước ra nửa bước, làm sao mà mật báo cho ai?"

" Ngươi còn không thành thật khai báo, hôm nay đem bọn ngươi bầm thây vạn đoạn!"

Dưới sự dẫn dắt của Liệt Trảm những Dực tộc võ sĩ liền rút ra vũ khí, ánh đao lạnh thấu xương lóe ra chung quanh thân thể Đường Liệp. Tay phải của Trường Không chậm rãi giơ lên: " Chậm! Chuyện này rất kỳ lạ, trước tiên giam giữ ba người bọn họ, chờ ta điều tra rõ chuyện này đích xác rồi xử lý!

"Liệt Trảm oán hận thu hồi trường đao, ra hiệu cho thuộc hạ võ sĩ tiến lên trói ba người Đường Liệp lại, Đường Liệp hiểu được lúc này phản kháng căn bản cũng vô ích, đành phải để cho bọn họ tùy ý trói lại, đem ba người vào trong hang đá vừa mới ở tạm. Sau khi những võ sĩ khác rời khỏi hang đá, Liệt Trảm chụp lấy mái tóc đen của Đường Liệp, tàn bạo nói:" Đường Liệp, hôm nay ta phải bắt ngươi nhổ ra lời nói thật!"

Đầu gối phải của hắn hung hăng thúc lên bụng dưới của Đường Liệp, hai tay Đường Liệp bị trói, không có bất cứ cơ hội phản kháng nào, đau đớn khiến cả người run lên, hai đầu gối sụm xuống mặt đất nham thạch cứng rắn bên dưới. Huyền Ba nhào tới, dùng thân thể mềm mại che ở trước người Đường Liệp.

Liệt Trảm cười lạnh nói: " Nhìn không ra, không ngờ các nàng đối đãi với ngươi tình thâm như thế!

"Trong nội tâm đột nhiên sinh ra một loại ghen ghét nói không nên lời, đang muốn ra tay hành hạ Đường Liệp, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu khẩn cấp của đồng bọn, chỉ phải tạm thời buông tha Đường Liệp, xoay người chạy ra ngoài. Đường Liệp phải hơn hồi lâu mới hồi phục lại, Huyền Ba và Huyên nhi rưng rưng vậy quanh người hắn, Đường Liệp cười nói:" Liệt Trảm này không có khí lực gì, đánh vào người ta chẳng khác gì như gãi ngứa....

"Lời còn chưa dứt, lại kịch liệt ho khan, một kích vừa rồi của Liệt Trảm quả thật không nhẹ. Bên ngoài hang đá đột nhiên truyền đến từng trận kêu thảm, ba người đều bị dây trói chặt, nhìn không được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, trong nội tâm đều thấp thỏm bất an. Đường Liệp thấp giọng nói:" Dực tộc nhất định có biến cố, chúng ta phải nghĩ biện pháp mau chóng cởi dây trói."

Hắn nhìn bốn phía hang đá, rốt cuộc tìm được một góc nham thạch hang đá bén nhọn, hấp tấp dịch chuyển tới, lợi dụng góc cạnh bén nhọn của nham thạch để cứa đứt dây thừng.

Tiếng hét bên ngoài hang đá càng lúc càng lớn, tựa hồ hướng tới hang đá mà đến, trong nội tâm Đường Liệp khẩn trương tới cực điểm, nhưng sợi dây trói hắn tựa hồ dùng tài liệu đặc thù chế thành, cứng cỏi phi thường, ma xát hồi lâu vẫn không tổn hao gì, nhưng làn da trên mu bàn tay lại bị cắt phá nhiều chỗ.

Chợt nghe Huyền Ba và Huyên nhi đồng thời phát ra tiếng hét kinh hãi, Đường Liệp xoay người nhìn lại, nhìn thấy vu y Mỗ Mẫn Nạp mái tóc trắng xóa đang hổn hển chạy vào trong hang đá, bà đi vào trước mặt Đường Liệp móc ra một cây đao nhọn sắc bén khảm hột xoàn, cắt đứt dây thừng trói Đường Liệp, thanh âm khàn khàn hối thúc: " Mau dẫn các nàng rời đi nơi này, Đạo tộc nhân đánh tới rồi!"

Đường Liệp tiếp nhân đao nhọn trong tay Mỗ Mẫn Nạp, nhanh chóng cắt đứt dây thừng cho Huyền Ba và Huyên nhi. Mỗ Mẫn Nạp dẫn đường phía trước, ba người theo sát chuồn ra khỏi hang đá, lại thấy chiến sự bên cạnh Nguyệt Nha Hồ đang kịch liệt.

Dực tộc võ sĩ chao liệng trên không trung, trường cung bằng xương trong tay không ngừng bắn xuống, dưới đất cũng là mấy ngàn võ sĩ mặc giáp trụ màu đen che mặt, hai người làm thành một tổ, lợi dụng măng đá làm yểm hộ, trong đó một người cầm một loại ống đồng cùng loại như ống phóng đạn rốc két, một người khác phụ trách nhắm bắn, mũi tên lớn như cổ tay hướng không trung vọt tới, loại đại quy mô chiến tranh này cũng là lần đầu tiên Đường Liệp nhìn thấy, từ trước tới nay, đám hắc giáp võ sĩ này chính là Đạo tộc nhân, vũ khí trong tay bọn họ là loại đạn đạo đối phó không trung, uy lực cường đại vô cùng.

Mũi tên to một khi bắn ra liền gào thét hướng không trung bắn đi, lúc lực lượng dùng hết, cự tiễn đột nhiên thình lình nổ ra, từ đó tán bắn ra vô số mũi tên nhỏ, lực sát thương càng gia tăng gấp bội, trong lúc nhất thời trên không trung tiếng kêu thảm không ngừng, những Dực tộc võ sĩ từ không trung thẳng đứng rơi xuống, có người trực tiếp rơi xuống trên nham thạch, óc vỡ toang vô cùng thê thảm.

Dực tộc nhân chiếm cứ ưu thế trên không trung, trường cung bằng xương có lực sát thương mặc dù không bằng cự tiễn của Đạo tộc nhân, nhưng độ chuẩn xác lại vượt xa đối thủ, trên cao nhìn xuống, từng mũi tên không hề sai lầm, giáp trụ của Đạo tộc võ sĩ mặc dù rất nặng, nhưng không cách nào bảo vệ hai mắt, vì thế đúng lúc biến thành tử huyệt của bọn họ.

Song phương đều đem hết toàn lực, trong lúc nhất thời cả doanh địa tràn ngập mùi máu khắp nơi, tổn thất của song phương cực kỳ thảm trọng. Thừa dịp Dực tộc và Đạo tộc toàn lực giao chiến, Mỗ Mẫn Nạp mang theo ba người Đường Liệp vòng qua chiến trường, hướng cột đá phía tây bắc bỏ chạy.

Quanh co chừng mười phút, phía trước rừng đá hiện ra con đường nhỏ hẹp hòi, Mỗ Mẫn Nạp thấp giọng nói: " Các ngươi dọc theo con đường này đi tiếp, có thể đi ra khỏi phiến Thạch Lâm này, gặp phải thì rẽ, ngàn vạn lần nhớ kỹ!"

Đường Liệp tràn ngập cảm kích với vị lão bà này, cung kính bái, lúc này mới mang hai cô gái rời đi, vừa mới đi vào trong đường nhỏ, liền nghe được phía sau một tiếng kêu thảm, xoay người nhìn lại, nhìn thấy Mỗ Mẫn Nạp hai tay che ngực, một thanh cự tiễn xuyên thấu thân thể gầy yếu của bà, máu tươi tuôn ra như suối, cánh chim hoa râm bởi vì kịch liệt đau đớn mà không ngừng run rẩy.

Khóe mắt Đường Liệp như muốn nứt ra, bộc phát ra tiếng rống to bi thương, Huyền Ba và Huyên nhi đồng thời khóc ròng kêu lên: " Bà bà...

"Một đội Đạo tộc nhân nhanh chóng đuổi theo phương hướng của bọn họ. Nhìn thấy vẻ xinh đẹp của Huyền Ba công chúa và vẻ thanh lệ tuyệt luân của Huyên nhi, đám Đạo tộc võ sĩ phát ra tiếng rống to hưng phấn, đội ngũ bày thành hình quạt hướng ba người Đường Liệp bao vây tiến đến. Đường Liệp kéo Huyền Ba và Huyên nhi chạy vào trong đường nhỏ, đường nhỏ vẻn vẹn chỉ có thể chạy qua hai người, Đường Liệp để cho hai nàng chạy trước, chính mình cản lại phía sau, tay cầm thanh đao nhọn vừa rồi Mỗ Mẫn Nạp đưa cho, căm tức nhìn đám Đạo tộc võ sĩ hét:" Vương bát đản, đến đây đi!"

Đạo tộc nhân vốn tráng kiện, sức bật rất mạnh, nhưng trong đường mòn hẹp hòi không thể vây được Đường Liệp, một gã Đạo tộc võ sĩ tay cầm cây búa hai lưỡi gào thét hướng Đường Liệp vọt tới, khoảng cách hai mươi thước ở trong nháy mắt đã tới, cây búa hai lưỡi khởi lên hai luồng gió mạnh mẽ, phân biệt hướng cổ và hông của Đường Liệp chém tới.

Cái chết thảm của Mỗ Mẫn Nạp đã kích thích hung tính của Đường Liệp, Đạo tộc nhân ra tay là giết, không có bất cứ sự lựa chọn nào, Đường Liệp đã tính toán ra góc độ tấn công của tên Đạo tộc võ sĩ, cùng lúc cây búa hai lưỡi bổ về phía mình, thì thân hình hắn bay lên, tay trái chống lên vách núi lấy sức, chân phải đạp lên vách đá, thân thể đã cất cao vài thước, tránh thoát công kích liều mạng của đối thủ.

Đạo tộc nhân kia không nghĩ tới Đường Liệp đột nhiên nhảy lên trên đầu của mình, vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại, Đường Liệp đã từ trên cao lao xuống, đao nhọn trong tay hung hăng đâm ngay vào mắt trái của đối thủ, Đạo tộc võ sĩ phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, ném lưỡi búa trong tay xuống, lui ngược về phía sau, lần này công kích Đường Liệp dùng hết toàn lực, đao nhọn cắm ngập thật sâu vào trong đầu Đạo tộc nhân, hắn lui lại mấy bước, thình lình ngã xuống đất, thân hình mất đi tính mạng vẫn đang co quắp không thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!