Trong lúc chỉ mành treo chuông, tay phải Đường Liệp chuẩn xác chụp được cổ tay của Huyền Ba, sự đau quặn cùng cực khiến cho Đường Liệp trượt xuống sườn núi, hai đầu gối hắn ma xát trượt theo đá núi một khoảng cách chừng một thước mới có thể dừng lại.
Huyên nhi liều lĩnh nhào tới, vững vàng ôm cứng hai chân Đường Liệp. Thân thể mềm mại của Huyền Ba chập chờn trên hư không, mỗi lần lay động là một loại khảo nghiệm tàn khốc đối với Đường Liệp, cánh tay phải của hắn vốn đã bị thương nhiều chỗ từ tối hôm qua, vì dùng sức quá độ, miệng vết thương vỡ toang ra lần thứ hai, máu tươi dọc theo cánh tay chậm rãi chảy xuôi xuống, theo gió như mưa rơi lên thân thể mềm mại của Huyền Ba.
Răng của Đường Liệp cơ hồ nghiến chặt, thể lực của hắn đã dùng hết, không còn lực lượng dư thừa để có thể kéo được Huyền Ba trở lên." Ta không thể buông tha!"
Đường Liệp từ tận đáy lòng hò hét, đây là một hồi chiến đấu của sự chịu đựng và ý chí ương ngạnh, Huyền Ba gắt gao nhắm lại đôi mắt đẹp, nàng đã đem vận mệnh giao vào trong tay Đường Liệp, trong lòng yên lặng nói: " Buông ra đi, ta sẽ không trách ngươi..."Đường Liệp phát ra một tiếng hét điên cuồng, hắn đột nhiên quay đầu hung hăng cắn mạnh lên miệng vết thương trên vai phải của mình, sự đau nhức thấu xương tủy làm cho thân hình của hắn nhịn không được run rẩy lên, chỉ có dùng đau đớn mới có thể kích phát được tiềm năng trong cơ thể hắn, hình xăm lam long trên cánh tay phải như ẩn như hiện, lực lượng thần kỳ một lần nữa truyền vào trong cánh tay phải của hắn, Đường Liệp trong tiếng hét kéo mạnh Huyền Ba lên, máu tươi đã sớm chảy ướt cả gương mặt kiên nghị oai hùng của hắn, vẻ mặt dữ tợn này ở trong mắt Huyền Ba và Huyên nhi không có bất luận cái gì đáng sợ, ngược lại ấm áp không nói nên lời.
Chẳng quan tâm xóa đi vết máu trên mặt, Đường Liệp cõng Huyền Ba lên, nhìn đỉnh núi nói: " Chúng ta nhất định có thể an toàn đào tẩu!"Tư Mã Thiên Phong lạnh lùng nhìn ba đạo thân ảnh đang tiến dần lên núi, hờ hững nói: " Bọn họ quả nhiên mạng lớn!"
Phó tướng bên người hắn khinh thường cười nói: " Tư Mã tướng quân yên tâm, Tây Lộc của Thải Lư Phong đều là vực sâu vạn trượng cùng với vách đá nhọn như đao hiểm trở, bọn họ đã không có đường lui."
Tư Mã Thiên Phong nhíu mày, thấp giọng nói: " Với trí tuệ của Đường Liệp vốn không nên lựa chọn tuyệt lộ như vậy?"Phó tướng Cáp Hòa cười nói: " Có lẽ hắn muốn tử chiến tới cùng, buông tay liều mạng!"Tư Mã Thiên Phong cười lạnh nói: " Chỉ sợ hắn không còn cơ hội này nữa."
Thống lĩnh của hỏa tiễn doanh tiến lên bẩm báo, ba người Đường Liệp đã tiến nhập vào trong tầm bắn của bọn họ. Tư Mã Thiên Phong quyết đoán hạ lệnh: " Bắt đầu bắn, lần này dùng tên bình thường!" Sở dĩ hắn phân phó như vậy, vì sợ hãi Bích Lân Tiễn bắn trong đường núi hẹp khiến cho gây ra hậu quả bất lợi.
Một mũi tên sắc bén bắn vụt qua bên người Đường Liệp, ghim thật sâu vào vách núi, đủ thấy lực lượng của mũi tên này làm cho người ta sợ hãi.
Đường Liệp và Huyên nhi tận lực né qua một vách núi thật lớn, để ẩn nấp thân hình, phòng ngừa lọt vào xạ kích của hỏa tiễn doanh, nhưng cứ như vậy thì căn bản không thể tiếp tục đi tiếp, một đoạn sơn đạo phía trước đã bại lộ trong tầm bắn của địch nhân.
Huyên nhi phát ra trận trận tiếng kêu to, kêu gọi loài chim đến đây tiếp viện. Điểm nhỏ từ nơi xa phía chân trời nhanh chóng hướng bọn họ bay tới, trong tầm nhìn không ngừng lớn lên, cũng là những con hùng ưng màu đen, bài xếp thành đội ngũ chỉnh tề với tốc độ cao bay tới.
Khi đi tới chỗ ba người Đường Liệp ẩn nấp, hùng ưng màu đen phát ra tiếng kêu to, chấn động hai cánh, theo đường vòng cung lao xuống dưới. Tư Mã Thiên Phong cũng chú ý tới trạng huống bất bình thường trên không trung, lớn tiếng quát: " Nhắm vào đàn ưng trên không mà bắn!"
Chỉ thoáng qua, loạn tên cùng phát, binh lính hỏa tiễn doanh tạm thời buông tha việc xạ kích Đường Liệp ba người, ngược lại đối phó đàn ưng đột nhiên xuất hiện. Đa số hắc ưng còn chưa tới gần đội ngũ của địch nhân thì đã bị những mũi tên xuyên thấu thân thể, kêu gào thảm thiết rơi xuống dưới.
Trong số đó cũng có những hắc ưng nhanh nhẹn tránh thoát những mũi tên, mở ra móng vuốt bén nhọn và mỏ sắt cứng rắn xông vào binh lính hỏa tiễn doanh, trong lúc nhất thời trên sơn đạo lâm vào một mảnh hỗn loạn, tiếng kêu to thê thảm của hắc ưng và tiếng thảm thiết của binh lính, vang vọng trong sơn dã trống trải.
Tư Mã Thiên Phong vừa chém vừa đâm, chém hai con hắc ưng xông tới thành vô số mảnh nhỏ, lửa giận của hắn đã sớm bùng nổ. Đường Liệp ba người thừa dịp thời cơ khó được này, nhanh chóng chạy qua đoạn sơn đạo trống trải, đã nhìn thấy đỉnh núi.
Ba người dìu dắt nhau đi lên điểm cao nhất của Thải Lư Phong, cúi đầu nhìn lại, đàn hắc ưng cũng không thể thành công ngăn trở bước tiến của truy binh, chỉ còn lại rất ít hắc ưng vẫn đang kiên trì chiến đấu, tràng cảnh thê thảm khiến cho Huyên nhi và Huyền Ba đầm đìa nước mắt.
Đường Liệp chuyển hướng qua phía tây đỉnh núi, hy vọng trong lòng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, Tây Lộc của Thải Lư Phong chỉ toàn là những đá nhọn lởm chởm thẳng đứng, bọn họ gian khổ trèo lên tới đỉnh núi nào ngờ lại đi lên tới tuyệt lộ." Huyên nhi, muội vững tin là không có tính sai?"
Đường Liệp dở khóc dở cười hỏi, bây giờ ở loại tình huống này cho dù tính sai cũng không còn đường quay lại. Huyên nhi nhìn trời cao phát ra một tiếng kêu gọi uyển chuyển, Đường Liệp và Huyền Ba theo ánh mắt của nàng nhìn phía chân trời trống rỗng, không có chút dấu hiệu thần kỳ nào xuất hiện, bước chân của địch nhân đã tới gần, Đường Liệp cầm cây súng lục bên hông lên, cho dù chết, hắn cũng phải bắt Tư Mã Thiên Phong theo làm bạn, lần này thù mới hận cũ phải tính một lượt với hắn!
Huyên nhi kéo cánh tay của Đường Liệp, một tay nắm lấy Huyền Ba công chúa, mang theo bọn họ đi tới hướng vách đá, nhiệt độ trên ghềnh đá cao hạ rất thấp, gió lạnh thổi tới khiến cho bọn họ cùng run rẩy, có lẽ làm bọn họ run rẩy không chỉ có sự rét lạnh, còn có sự sợ hãi đến từ cái chết.
Đường Liệp nhìn xuống dưới vách núi, cảm thấy vô cùng mê muội, hít vào một hơi rét lạnh, thấp giọng hướng Huyên nhi nói: " Không phải thật sự phải nhảy xuống chứ?"
" Chủ nhân, bây giờ chúng ta còn lựa chọn khác sao?"
Đường Liệp cười khổ nói: " Ta tình nguyện bị người một đao chém chết cũng tốt hơn nhảy xuống núi bị biến thành thịt vụn."
Phía sau truyền đến một trận tiếng cười âm lãnh, gương mặt tràn ngập sát khí của Tư Mã Thiên Phong xuất hiện trên một chỗ khác của đỉnh núi, sát khí bức người hướng Đường Liệp nghiền ép mà đến: " Đường Liệp, ngươi rất đáng thương!"
Không biết tại sao, đối mặt với một người sắp chết, Tư Mã Thiên Phong cũng không muốn buông tha cơ hội đả kích hắn. Trong tích tắc hắn cất bước, Đường Liệp giơ súng lên, nhanh chóng bóp cò súng, nhân sinh chuyện tình không như ý thật sự là nhiều lắm, hết lần này tới lần khác ở thời điểm mấu chốt, vậy mà viên đạn lại bị kẹt trong họng súng, Tư Mã Thiên Phong dùng tốc độ cao công kích tới Đường Liệp, tốc độ của hắn nhanh tới khó tưởng tượng nổi, xuyên qua khỏi phạm trù của thời gian, đao nhọn mang theo chút hàn mang gào thét hướng giữa ngực Đường Liệp bay tới."
Nhảy!" Huyên nhi lớn tiếng nói, nàng và Huyền Ba không chút do dự nhảy xuống vách núi, Đường Liệp thì lại thụt lùi để lấy đà, dưới một kích bức bách trí mạng của Tư Mã Thiên Phong, hắn căn bản không có cơ hội kịp lấy đà nữa.
Đao khí lạnh thấu xương đã xâm nhập đến trước người Đường Liệp, xé rách cả ống quần của hắn. Đường Liệp kêu thảm ngã chổng vó rớt xuống vách núi, từ lúc chào đời tới nay hắn tiếp cận với cái chết gần như vậy, trong lòng chậm rãi tính toán thời gian rơi xuống đất, chậm rãi cảm nhận sự dày vò của cái chết, nếu ơn trời cho hắn một lần cơ hội lựa chọn, hắn tình nguyện dùng súng tự vận, cũng hơn là bị hành hạ trước khi chết như thế này.
Thể trọng của Đường Liệp vượt qua Huyên nhi và Huyền Ba công chúa, tốc độ rơi xuống cũng nhanh hơn hai người một chút, Đường Liệp nhịn không được thầm mắng Galileo, đúng là lý luận *** chó, không phải nói hai trái cầu sắt lớn nhỏ cùng lúc rơi thì sẽ cùng rơi một lúc hay sao?
Xem ra lý luận này dùng trên người mình căn bản không có tác dụng. Một đàn thiên nga xinh đẹp từ dưới thân bọn họ nhanh nhẹn bay lên, dùng bờ lưng trắng nõn nâng lên thân thể mềm mại của Huyền Ba và Huyên nhi, cũng có mấy thiên nga bay đến dưới thân Đường Liệp, nhưng nhìn thấy đầu của hắn lại chúc xuống dưới, phỏng chừng không thể ngăn cản được, hoảng hốt bay tứ tán.
Huyên nhi ở trên không trung xoay chuyển tư thế, bỏ qua sự trợ giúp của đàn thiên nga, chúc đầu xuống phía dưới, nhanh chóng lao xuống hướng Đường Liệp, nhìn thấy tính mạng của Đường Liệp đã tới đường cùng, nàng đã quên đi sự nguy hiểm của bản thân, có lẽ chỉ có khi đối diện sống chết trước mắt, nàng mới có thể bừng tỉnh lại trí nhớ bị thất lạc và tiềm năng của mình.
Cánh tay mềm mại của nàng ôm lấy thân hình của Đường Liệp, hai người càng rớt xuống dưới nhanh hơn, những con thiên nga muốn đến cứu viện, lại bị tốc độ rơi nhanh của bọn họ làm tạt văng ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!