Chẳng biết qua bao lâu, Đường Liệp từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau tới muốn nứt ra, mở mắt, cảm giác trời đất quay cuồng, hấp tấp nhắm lại. Bên tai truyền đến tiếng vui mừng của Phỉ Na: " Đường tiên sinh, ngươi tỉnh rồi?"
Đường Liệp hơi ổn định một chút, chậm rãi giương đôi mắt, gương mặt xinh đẹp của Phỉ Na dần dần trở nên rõ ràng trước mắt hắn.
Đôi mắt đẹp màu lam toát ra ánh mắt thân thiết, ánh mắt này làm cho Đường Liệp cảm thấy một trận ấm áp, đồng thời lại cảm thấy vài phần xấu hổ, bởi vì dụng tâm bất lương của mình suýt nữa làm cho Phỉ Na hương tan ngọc nát.
Phỉ Na đương nhiên cũng không biết rõ chuyện, ngược lại bởi vì thủ hạ lầm đánh ân nhân cứu mạng của mình mà cảm thấy vô cùng áy náy, ôn nhu nói: " Xin lỗi, đều là do thủ hạ của ta không rõ ràng chuyện gì xảy ra, nghĩ là ngươi..." Nhớ tới việc Đường Liệp hôn môi mình, gương mặt Phỉ Na không khỏi có chút nóng rần lên, kỳ thật bây giờ nàng cũng không rõ ràng lắm vì sao Đường Liệp chọn dùng phương pháp cấp cứu kỳ quái này, đến tột cùng là có cần thiết không, hay là... Tiếng cười của Đường Liệp đánh gãy suy tư của Phỉ Na: " Dưới tình huống đó, nàng đã mất đi năng lực hít thở, ta chỉ có thể dùng hô hấp nhân tạo để cứu nàng, cũng khó trách nữ binh thủ hạ của nàng hiểu lầm."
Phỉ Na nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng lại xấu hổ, không nghĩ ra trên đời có phương pháp cứu người cổ quái như vậy? Nàng đưa tay cầm tấm mền mềm lót phía sau Đường Liệp, cầm lấy chén tổ yến vẫn còn nóng hổi bên giường, ôn nhu nói: " Phía sau gáy của ngươi bị đánh, chảy rất nhiều máu, ăn một chút cháo đi."
Lúc này Đường Liệp mới nhớ tới thương thế trên đầu mình, sờ sờ đầu, bên trên đã dùng băng gạc băng bó một vòng, đưa đầu tới tấm gương trước giường nhìn một chút, nhìn y như bộ dáng của một võ sĩ Nhật Bổn, trên đầu nổi lên một cục u lớn, có thể tưởng tượng nữ binh kia nhất định sử dụng hết toàn lực, trong lòng Đường Liệp còn sợ hãi, thở dài: " Phỉ Na tướng quân, rốt cuộc ta hôn mê bao lâu?"
" Một ngày một đêm."
Đường Liệp gật đầu, tiếp nhận chén tổ yến trong tay Phỉ Na, ăn như gió cuốn mây tan không còn miếng nào, lau miệng nói: " Bây giờ cảm thấy có chút đói bụng, Phỉ Na tướng quân có thể mang đến cho cho chút thực vật?"Phỉ Na thản nhiên cười nói: " Không có vấn đề!"
Đường Liệp mặc dù trên đầu bị đòn nghiêm trọng, may là xương sọ của hắn cũng đủ cứng rắn, cũng không có bị trọng thương, hai ngày sau đã khôi phục như thường, phương diện tư duy trí nhớ không bị bất luận ảnh hưởng gì, xem ra sẽ không lưu lại di chứng.
Bất quá làm cho hắn thích thú là được dưỡng sức trong doanh địa của Phỉ Na, thương thế chỉ ba phần lại giả vờ đến mười phần, thẳng đến ngày Hắc Thiếp Nhĩ đại soái phải cắt chỉ mới theo Phỉ Na về đại doanh, đi cắt bỏ mối chỉ trên mắt Hắc Thiếp Nhĩ.
Hắc Thiếp Nhĩ nhiều lần cầm gương đồng, cơ hồ không thể tin được người trong gương chính là mình, còn trẻ hơn tới mười mấy tuổi so với lúc trước, nguyên lai mắt một mí biến thành hai mí, hai vết thũng dưới mí mắt cũng không còn nhìn thấy, cả người có vẻ anh tuấn trẻ trung hơn rất nhiều, hắn vuốt cằm lộ ra tia mỉm cười hài lòng:
"Ha ha! Đường tiên sinh quả nhiên hảo thủ đoạn, khuôn mặt này của lão phu không khác biệt gì với lúc bốn mươi tuổi."Đường Liệp nhân cơ hội nịnh nọt: " Chủ yếu là thể chất của đại soái xuất chúng, tốc độ khôi phục siêu nhân nhất đẳng, nếu không cũng không đạt tới hiệu quả như vậy."
Ngàn mặc vạn mặc, duy vỗ mông ngựa không bao giờ lạc hậu, Hắc Thiếp Nhĩ đắc ý gật đầu nói: " Đường Liệp, Phỉ Na nói chuyện kia với ngươi, có thể suy nghĩ lại lần nữa đi.
"Hắn kiến thức y thuật siêu cường của Đường Liệp, chính thức sinh ra lòng mến tài, cho nên mới lại nhắc tới chuyện muốn Đường Liệp nhận lời làm thầy thuốc riêng cho hắn. Đường Liệp cười nói:" Đa tạ đại soái cất nhắc, nhưng từ nhỏ Đường Liệp đã lập chí hướng cứu vớt thương sinh vạn chúng, không muốn làm trái lại ước nguyện ban đầu của chính mình..."Hắc Thiếp Nhĩ cười nói: " Điều này không có vấn đề, ngươi ở lại trong quân doanh nhưng cũng có thể xem bệnh cho người khác, ta cũng sẽ không hạn chế tự do của ngươi."
Đường Liệp áy náy nói: " Tâm ý của đại soái ta xin lĩnh, nhưng Đường Liệp vẫn thích cuộc sống bây giờ.
"Nụ cười trên mặt Hắc Thiếp Nhĩ nhất thời thu liễm, còn chưa ai giống như Đường Liệp, dám trước mặt mọi người cự tuyệt ý tốt của hắn. Phỉ Na biết tính Hắc Thiếp Nhĩ vui giận bất thường, nếu Đường Liệp chọc hắn mất hứng, hắn sẽ không xem trọng chuyện Đường Liệp từng cứu trị cho hắn mà sẽ ra tay khiển trách, hấp tấp ra mặt giải vây thay cho Đường Liệp:" Đại soái, người tự có chí, Đường tiên sinh đã có chí hướng tự do như vậy, đối với dân chúng đế quốc mà nói là một chuyện tốt, chúng ta nên duy trì hắn mới đúng."
Đầu óc Đường Liệp xoay chuyển mau lẹ, nhân cơ hội nói: " Từ nay về sau chỉ cần đại soái dùng được tới Đường Liệp, vô luận là lúc nào, ta đều chạy tới bên người ngài trước tiên."Vẻ mặt Hắc Thiếp Nhĩ thoáng hòa hoãn, thấp giọng nói: " Đường tiên sinh đã nói như vậy, lão phu cũng không tiện miễn cưỡng ngươi."
Hắn chuyển hướng Phỉ Na nói: " Phỉ Na, lấy hai ngàn kim tệ đưa cho Đường tiên sinh trả tiền chữa bệnh, chuẩn bị xe ngựa đưa Đường tiên sinh trở về đi.
"Phỉ Na gật đầu, lặng yên ra dấu cho Đường Liệp bằng mắt, Đường Liệp hấp tấp khom mình hành lễ, hướng Hắc Thiếp Nhĩ cáo lui rời đi. Phỉ Na đưa Đường Liệp ra ngoài quân doanh, đến lúc chia tay, rốt cuộc nhịn không được hỏi:" Đường tiên sinh, có chuyện ta cũng không rõ, đại soái hâm mộ đối với ngươi như thế, vì sao ngươi còn nhiều lần cự tuyệt hắn?"
Đường Liệp mỉm cười nói:
"Ta mặc dù tiếp xúc với Phỉ Na tướng quân không lâu, nhưng trong lòng đã xem ngươi là bằng hữu chân thành, cho nên chuyện này ta không ngại nói thẳng với ngươi. Nếu trước khi thái tử xuất hiện mà đại soái đưa ra chuyện này, có lẽ ta sẽ đáp ứng, nhưng bây giờ cho dù ta mạo hiểm đắc tội đại soái, cũng sẽ không đáp ứng chuyện này."Đôi mày thanh tú của Phỉ Na cau lại, thấp giọng nói: " Ý ngươi là sợ hãi tương lai sẽ có một ngày bị đại soái liên lụy?"
Đường Liệp cười nói:
"Cái gì ta cũng chưa nói qua, bất quá chuyện tranh đấu quyền lực chính trị là chuyện hiểm ác nhất, ta chẳng qua chỉ là một thầy thuốc bình thường, tội gì bị cuốn vào trong đó, không bằng ở lại trong phòng khám bệnh, thành thật trị bệnh cứu người, chuyện khác cần gì ta đi hỏi? Vô luận từ nay về sau là ai làm đế vương cũng được, ai làm đại soái cũng được, theo ta lại có quan hệ gì?"Phỉ Na lạnh nhạt cười nói:
"Đường tiên sinh có nhớ hay không, nhân sinh sống trên đời này, muốn hoàn toàn tránh khỏi phân tranh căn bản là không bao giờ có khả năng? Nhất là một đại phu có y thuật siêu quần như Đường tiên sinh, phiền toái gặp phải có lẽ càng nhiều hơn."Đường Liệp nghe ra trong câu nói của nàng còn có hàm nghĩa khác, hỏi tới: " Phỉ Na tướng quân có thể nói thêm rõ hơn được không?"
Phỉ Na cười nói:
"Nếu ta không có đoán sai, không tới vài ngày, chuyện ngươi chữa hết tật mắt cho đại soái sẽ truyền khắp đế đô, tất cả mọi người sẽ biết tên của ngươi, thái tử cũng sẽ không ngoại lệ, theo tiên sinh nhìn thấy, thái tử sẽ đem ngươi xem thành bằng hữu của hắn sao? Hay là sẽ xem ngươi thành địch nhân của hắn?"Đường Liệp hít vào một hơi rét lạnh, chuyện này hắn thật không có nghĩ tới, vốn trị liệu tật mắt cho Hắc Thiếp Nhĩ chỉ là vì dương danh lập vạn, nhưng nếu giải trừ sự ốm đau cho Hắc Thiếp Nhĩ, không thể nghi ngờ trong mắt người khác mình đã thành người của hắn, với sự cừu hận của thái tử đối với Hắc Thiếp Nhĩ, khó sẽ không giận chó đánh mèo trút lên người của mình.
Nhưng mà nghĩ lại, chính mình hiện nay chỉ là một tiểu nhân vật, Huyền Diên là thái tử của một đế quốc, sao lại chấp nhặt với mình? Hắn mỉm cười nói: " Đa tạ Phỉ Na tướng quân nhắc nhở, Đường Liệp từ nay về sau sẽ cẩn thận nhiều hơn."
Phỉ Na nhìn thân ảnh Đường Liệp đi xa không khỏi lắc lắc đầu, nàng hiểu rõ tính tình của Huyền Diên, người này âm hiểm xảo trá, lòng dạ hẹp hòi, nếu nghe nói Đường Liệp chữa tật mắt cho Hắc Thiếp Nhĩ, nói không chừng thật sự sẽ xuống tay đối với Đường Liệp, trong lòng không khỏi vì vận mệnh của Đường Liệp mà cảm thấy lo lắng.
Đường Liệp đột nhiên dừng chân, nhảy xuống xe ngựa, đi nhanh tới bên người Phỉ Na, mỉm cười nói: " Phỉ Na tướng quân, Đường Liệp còn một việc muốn nhờ."Phỉ Na cười nói: " Đường tiên sinh không cần phải khách khí, chỉ cần Phỉ Na có thể làm được, nhất định sẽ cố hết sức tương trợ."
Đường Liệp nói: " Phỉ Na tướng quân nói đúng, sinh tồn ở trên đời này, muốn hoàn toàn tránh khỏi phân tranh thì không có khả năng, Đường Liệp là một tay thư sinh văn nhược trói gà không chặt, nếu Phỉ Na tướng quân nguyện ý, có thể dạy cho ta một ít thuật vật lộn, tương lai ta gặp phải chuyện, cũng có thể dùng để phòng thân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!