"Mọi người đừng nhìn nữa... xấu hổ chết mất..." Tôi dùng cục khăn giấy che đi vị chua xót đang dâng trào, cố cười nói để họ yên tâm.
Nhưng họ không bỏ đi, thay vào đó, mỗi người một câu: "Xấu hổ gì chứ, ai mà chẳng thất tình một lần."
"Sợ gì đàn ông không có? Tòa nhà này đầy ra đấy."
"Đúng rồi, bây giờ tự do rồi, mau tải lại mấy cái app hẹn hò đi!"
Họ rất ồn ào, còn tôi rất biết ơn.
Chúng tôi vốn không thân thiết, chỉ là xã giao, cùng nhóm làm việc đôi ba lần, cũng chỉ trao đổi về công việc.
Thế nhưng, họ lại hỏi han tôi, để ý đến sự khác lạ của tôi, lo lắng cho tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi tràn ngập bởi sự tương phản quá lớn.
…
Tuần thứ hai sau chia tay, ngoài cảm giác chán nản và cô đơn, tôi còn trải qua một sự mơ hồ xa lạ. Nó len lỏi vào mọi khoảnh khắc trong ngày, khi tôi bước đi trên đường, khi gõ bàn phím trước màn hình máy tính, khi thả vắt mì vào nước sôi, hay khi đứng trước quầy thanh toán trong cửa hàng tiện lợi. Cảm giác ấy ập đến bất ngờ, bao phủ tôi như một lớp sương xám dày đặc. Tôi chìm trong sự ẩm ướt lạnh lẽo, dần dà trở nên chậm chạp và vô cảm.
Thậm chí, tôi còn bắt đầu ghét chính mình.
Có lẽ điện thoại đã nghe lén những cuộc trò chuyện của tôi với đồng nghiệp, vì các ứng dụng tôi hay lướt bắt đầu liên tục đề xuất những bài viết về thất tình, các video phân tích tâm lý tình yêu và những bài bói bài dành cho người vừa chia tay. Càng xem càng cuốn, cứ xem một cái lại xuất hiện cái thứ hai, thứ ba, thứ N, đến khi trang chủ của tôi bị chiếm đóng bởi những nội dung na ná nhau.
Nỗi đau thất tình dường như đều có chung một công thức, những video ngắn cũng chỉ xoay quanh vài câu nói giống nhau, nhưng tôi lại chẳng thể ngừng xem. Như một con chuột chạy vòng vòng trên bánh xe, tôi cứ lặp đi lặp lại việc nhấm nháp những liều thuốc an ủi tinh thần ngắn ngủi.
Những lúc đó, tôi mới cảm thấy mình vẫn còn chút cảm giác với cuộc sống.
Vậy nên, những buổi tối sau giờ làm, những ngày cuối tuần hiếm hoi, tôi đều lãng phí hết sạch.
Ngoài ra, tôi còn thường xuyên lật lại tin nhắn với Hứa Thụ Châu. Những đoạn hội thoại ngọt ngào giúp tôi lấy lại chút sức lực, nhưng khi đọc đến những lần cãi vã, cảm giác hối hận như một lưỡi dao sắc cứa vào tim tôi.
Tôi liên tục vào xem các trang cá nhân của anh ấy, kiểm tra từng dòng trạng thái, từng bức ảnh. Sau mỗi lần "tuần tra" như vậy, tôi mới cảm thấy an tâm phần nào.
Khoảnh khắc khó chịu nhất là buổi sáng khi vừa thức dậy và đêm trước khi ngủ. Ban ngày, tôi không thể không đối mặt với hiện thực. Ban đêm, tôi lại không tài nào ngủ nổi. Trong những phút giây yên tĩnh nhất, nỗi cô đơn và giày vò bị khuếch đại lên hàng trăm lần, gào thét bên tai tôi.
Buồn cười thật. Trước khi chia tay, tôi gần như đã quên mất anh ấy. Thế mà sau khi chia tay, tôi lại dành trọn sự chú ý của mình cho anh, từ ngày sang đêm.
Nhưng điều khiến tôi ghét bản thân nhất không chỉ có vậy.
Trước đây, tôi chưa từng trải qua cảm giác vừa ngột ngạt vừa đau đớn như thế này.
Bị ba mẹ trách mắng? Cùng lắm là cố chịu đựng.
Xích mích với bạn bè? Tôi có thể tự nhủ rằng mỗi người một hướng, không cần cưỡng cầu.
Nhưng với Hứa Thụ Châu, tôi không thể làm vậy.
Từ khi anh ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi, thế giới của tôi cũng trở nên trống rỗng. Không còn ai chứng kiến những cảm xúc của tôi, dù là vui vẻ, tức giận hay uất ức. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân yếu đuối và trống trải đến thế.
Tôi cần Hứa Thụ Châu.
Một cách mãnh liệt.
Một cách tuyệt vọng.
Nếu không có anh ấy, tôi sẽ chết mất.
Thật đáng xấu hổ. Nhưng tôi thực sự cảm thấy mình đang héo mòn từng ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!