Chương 5: (Vô Đề)

Anh đang cúi xuống buộc dây giày cho tôi, lập tức ngẩng lên: "Anh đồng ý."

Tôi lầm bầm: "Là anh cầu hôn em, chứ không phải em cầu hôn anh."

Hứa Thụ Châu bật cười: "Ừ, anh đồng ý cầu hôn em."

Anh nghiêm túc nói: "Lần sau, nếu phải ký vào giấy đồng ý phẫu thuật gây mê, anh muốn được giới thiệu là chồng em."

Tại sao tôi lại nói ra những lời như vậy? Nói rằng anh chỉ giỏi nói yêu tôi.

Sự thật là, Hứa Thụ Châu thật lòng yêu tôi.

Chỉ là, tôi luôn trách móc anh ấy.

Tôi nhìn quanh, chú ý đến động tĩnh của đồng nghiệp.

Tôi nghiến chặt răng, dồn hết sức vào một thứ không tồn tại, như thể đang cố tìm một điểm tựa giữa những email tiếng Anh chằng chịt, mong níu lại cơn đau khổ, sự tự trách và cảm giác bất lực đang trực trào nơi khóe mắt.

Cuối cùng, tôi tìm thấy một từ…Relax. Tôi lặp đi lặp lại từng chữ cái trong đầu, như một cách trấn an bản thân.

Tôi và Hứa Thụ Châu từng có một khoảng thời gian làm "bạn cùng bàn" trên ứng dụng học từ vựng. Khi đó là kỳ nghỉ đông, chúng tôi ở hai thành phố khác nhau.

Mỗi tối trước khi ngủ, cả hai sẽ gọi điện cho nhau, cùng nhau ôn từ mới trong ngày. Nhưng chẳng bao giờ chúng tôi nghiêm túc cả, lúc nào cũng cố tình quấy rối đối phương, tranh xem ai đọc to hơn, y như mấy đứa học sinh tiểu học đọc bài buổi sáng. Đôi khi tôi sốt ruột, trách móc vài câu, Hứa Thụ Châu lại im lặng, tắt mic. Anh ấy có thể học bằng cách nhớ thầm, còn tôi thì không, nhất định phải đọc ra tiếng mới vào đầu được.

Cho đến một hôm, khi cả hai cùng đến một cụm từ giống nhau, Hứa Thụ Châu phấn khích reo lên: "Anh cũng đang học từ này!"

Cụm từ ấy là: fairy tale.

Fairy tale: câu chuyện cổ tích.

Cũng có nghĩa là: lời dối trá.

Cơn sốt hành hạ tôi dữ dội hơn tôi tưởng.

Mười giờ tối, tôi về đến phòng trọ, cuối cùng cũng có thể ngồi vào bàn, giải phóng cảm xúc hoặc ít nhất, cố gắng kìm nén chúng.

Căn phòng nhỏ cách âm không tốt, tôi có thể nghe rõ tiếng xả nước từ nhà vệ sinh tầng trên và tầng dưới.

Tắm xong, tôi uống một viên thuốc giảm đau, rồi chui vào chăn.

Thế giới sau khi tắt đèn trở nên cô độc đến mức đáng sợ.

Cứ như một phần nào đó trong cơ thể tôi bị khoét rỗng, rồi bị bóng tối lấp đầy.

Tôi nằm yên, nín thở, nhưng nhịp tim vẫn không ngừng tăng tốc. Tôi bật điện thoại, mở cuộc trò chuyện được ghim trên đầu danh sách, làm điều tôi đã cố kiềm chế suốt cả ngày…

Tôi gửi tin nhắn cho Hứa Thụ Châu: "Em sốt rồi."

Tạ ơn trời, anh ấy trả lời rất nhanh: "Em ổn chứ? Nhớ uống nhiều nước."

Cảm giác được an ủi xen lẫn uất ức dâng đầy trong hốc mắt. Tôi bặm môi: "Ừm."

Rồi lại nhắn thêm một chữ: "Được."

Tôi bắt đầu chờ đợi.

Chờ cái gì, tôi cũng không rõ.

Liên lạc vẫn còn đó. Anh ấy vẫn có địa chỉ hiện tại của tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!