Mùa hè không chỉ là một khái niệm rộng lớn, mà còn là một cảm giác cụ thể. Không nhất thiết phải phân định rạch ròi, không cần trắng đen rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng làm gì vượt quá giới hạn, ngay cả yêu đương cũng theo khuôn khổ, luôn tâm niệm về một tình yêu trọn vẹn, dài lâu. Nhưng khoảnh khắc tôi đồng ý với Kỷ Tiêu Nhiên, hạt giống phản nghịch và báo thù trong tôi lại trỗi dậy, mâu thuẫn, nhưng đầy k*ch th*ch.
Dù tôi biết rõ, đây chính là bản chất tàn nhẫn của đàn ông, là khoảnh khắc cuối cùng mà Kỷ Tiêu Nhiên để lộ lưỡi dao giấu kín.
Trước khi bước vào phòng tắm, cậu ấy bỗng trở thành một người xa lạ, một người đàn ông xa lạ, cúi người định hôn lên môi tôi.
Tôi theo bản năng né đi.
Cậu ấy khựng lại, cuối cùng chỉ chạm nhẹ vào vùng xương hàm gần tai tôi.
Tôi rụt vai theo phản xạ, nhưng bụng dưới lại vô thức có chút phản ứng.
Tôi ghét chính mình. Nhưng cũng có chút nhớ chính mình của trước kia.
Kể từ sau khi chia tay Hứa Thụ Châu, tôi mất luôn cả h*m m**n lẫn khẩu vị.
Tôi không yêu Kỷ Tiêu Nhiên, thậm chí chẳng chắc mình có thích cậu ấy hay không. Nhưng cũng như lúc này đây, khi hai cơ thể tiếp xúc gần nhau, nội tiết tố nữ của tôi vẫn có thể trỗi dậy từ tro tàn.
Chẳng lẽ tôi đang trong kỳ rụng trứng?
Tôi cầm điện thoại lên, mở ứng dụng theo dõi chu kỳ kinh nguyệt.
Ứng dụng này tôi đã tải từ hồi còn yêu Hứa Thụ Châu. Khi ấy, anh ấy sẽ cùng tôi ghi lại chu kỳ, rồi đúng lúc lại nhắc nhở: "Bé ơi, em sắp tới kỳ rồi."
Đồng thời cũng tự cảnh báo bản thân: "Dạo này anh tuyệt đối ngoan ngoãn."
Ban đầu, anh ấy chẳng biết gì về sinh lý con gái. Nhưng vì tôi luôn đau bụng mỗi kỳ, anh ấy dần dần hiểu ra sự quan trọng của ibuprofen và trà gừng… dù thứ hai thực chất chẳng khác gì nước ấm, chỉ có tác dụng tâm lý.
Tôi từng trêu anh ấy: "Nhờ có em đấy, sau này anh yêu ai cũng biết cách chăm sóc người ta rồi."
Anh ấy cằn nhằn một câu đầy hài lòng: "Em nói linh tinh cái gì thế?"
Kết quả thì sao? Người đến sau vẫn là người hưởng lợi.
t*nh d*c cũng vậy.....
Tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng lại.
Tôi bật dậy. Đi thẳng ra cửa.
Kéo cửa ra, bước chân tôi giẫm lên tấm thảm trải hành lang.
Tôi không dừng lại.
Trong thang máy, tôi cúi đầu mở WeChat, một hơi xóa và chặn Kỷ Tiêu Nhiên.
Không giải thích. Không cần lý do.
Tôi lao ra khỏi cánh cửa xoay hào nhoáng, nhảy xuống bậc thang.
Màn đêm ập đến.
Tôi chạy băng qua nó.
Chạy đến kiệt sức.
Rồi bật cười.
Tôi hét lên một tiếng đầy hân hoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!