Chương 23: (Vô Đề)

Cậu ấy đùa: "Cậu muốn ra sân bay đón tôi à?"

Tôi khựng lại một chút, suy nghĩ rồi nhắn: "Lúc cậu đến, chắc tôi vẫn đang đi làm."

Kỷ Tiêu Nhiên có vẻ bất ngờ: "Hả? Cậu thật sự định ra sân bay sao?"

Tôi nói: "Đùa thôi mà."

Sự kéo đẩy trong cuộc trò chuyện này khiến tôi buồn cười.

Nhờ yêu đương, giờ đây tôi đã không còn non nớt như trước, có thể thoải mái trò chuyện với con trai.

Thoát khỏi vùng an toàn mà Hứa Thụ Châu dựng nên, tôi tự xây cho mình một vùng an toàn mới.

Những kinh nghiệm giao tiếp giữa nam và nữ đã trở thành một dòng chảy trong tiềm thức, như nội lực tự nhiên tuôn trào trong từng câu nói đùa và tương tác.

Kỷ Tiêu Nhiên không để bầu không khí lắng xuống: "Nhưng cậu có muốn xem buổi diễn không?"

Tôi mở album, tìm lại tấm áp phích, rồi đối chiếu với lịch: "Tối thứ bảy à?"

Cậu ấy: "Ừm."

Tôi đùa: "Có vé miễn phí không?"

Kỷ Tiêu Nhiên: "Đương nhiên rồi, tôi đưa cậu vào."

Nhưng tôi không thích nhận lợi ích mà không bỏ ra gì cả, có lẽ đó cũng là quán tính suy nghĩ của tôi.

Tôi vào trang bán vé, tìm buổi diễn của họ, đặt một tấm vé hiếm hoi còn lại, rồi chụp màn hình gửi cho Kỷ Tiêu Nhiên.

Cũng giống như khi Hứa Thụ Châu thẳng thừng đặt vé máy bay lúc trước.

Kỷ Tiêu Nhiên kinh ngạc: "Cậu không cần làm vậy đâu!!"

Tôi nói: "Xem như ủng hộ nhẹ nhàng sự nghiệp của mấy cậu nhóc vậy."

Kỷ Tiêu Nhiên gửi cho tôi một sticker mặt khóc sướt mướt.

Tôi quay lại nhìn tấm áp phích đỏ rượu, phóng to dòng tiêu đề…

"Như sương, như điện, hãy nhìn đời như thế."

Tôi muốn thoát khỏi một mùa hè thảm hại.

Tôi muốn đi nghe một mùa hè bùng cháy không chút do dự.

13

Buổi diễn được tổ chức tại một livehouse, cách công ty tôi không xa. Tan làm, tôi chưa kịp ăn tối đã vội vã bắt tàu điện ngầm đến đó.

Cả buổi chiều, Kỷ Tiêu Nhiên và đồng đội bận rộn tập dượt và sắp xếp mọi thứ, nên cậu ấy trả lời tin nhắn rất chậm. Tin nhắn cuối cùng chỉ đơn giản là một câu dặn dò: "Đến nơi thì gọi tớ."

Tôi nhắn lại một chữ "Được", nhưng không gọi ngay, tránh làm phiền cậu ấy.

Góc trái trên màn hình hiện 19:13, còn hơn 30 phút nữa mới bắt đầu, nhưng bên ngoài đã đông nghẹt người. Phần lớn là những chàng trai cô gái trẻ trung, phong cách thời thượng. Tôi cúi đầu nhìn bộ đồ công sở mình vẫn chưa kịp thay, bỗng cảm thấy hơi lạc lõng.

Trong lúc tô lại son trước camera trước, Kỷ Tiêu Nhiên gọi đến.

Tôi nhấn nghe: "Alo?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!