Tôi dừng mắt tại cụm từ "một mùa hè không để lại đường lui".
Có người tự tạo cho mình một mùa hè không đường lui.
Còn tôi lại có một mùa hè bết bát đến không thể cứu vãn.
Tôi nhai cơm, vị giác dần tỉnh táo giữa vị mặn gắt của sốt gà teriyaki: "Bây giờ tour diễn đến Thâm Quyến rồi à?"
Kỷ Tiêu Nhiên tỏ ra ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Tôi: "Trang cá nhân của cậu có IP đấy."
Cậu ấy có chút ngốc nghếch, giống như Hứa Thụ Châu khi mới quen tôi, toát ra cảm giác như một chú cún con: "Ồ ồ, tôi quên mất."
Tôi khẽ nhếch môi: "Trạm tiếp theo là đâu?"
Kỷ Tiêu Nhiên gửi cho tôi poster tour diễn của ban nhạc.
Khách quan mà nói, cái tên của ban nhạc này không được may mắn cho lắm: "Không Tưởng". Nhưng chủ đề tour lại khá hay, hình ảnh thiết kế cũng có phong cách riêng.
"Như sương, cũng như điện", trích từ triết lý Phật giáo.
Tiêu đề chữ Triện màu vàng trên nền đỏ đậm toát lên nét thiền vị.
Tôi lướt qua lịch trình và địa điểm, nhận ra rằng sau Thâm Quyến, điểm dừng chân tiếp theo chính là Thượng Hải.
Nơi tôi đang sống.
Tôi nhắn: "Hóa ra là gần chỗ tôi ở đấy."
Kỷ Tiêu Nhiên hỏi: "Ừm, cậu là người Thượng Hải à?"
Tôi đáp: "Không, chỉ đến đây làm việc thôi. Cậu thì sao, quê đâu?"
Cậu ấy: "Bắc Kinh."
Tôi trêu: "Hóa ra là đại gia Bắc Kinh."
Cậu ấy lập tức phản ứng như bị dị ứng: "Đừng!"
…
Tôi đến từ một thị trấn nhỏ ở vùng rìa của An Huy, còn Hứa Thụ Châu lại là người bản địa Thượng Hải. Khi mới quen anh ấy, tôi từng có chút tự ti vì sự khác biệt vùng miền. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, bởi anh ấy chưa bao giờ thể hiện thái độ hơn thua, và tôi cũng hiểu rõ rằng mình rồi sẽ ở lại thành phố này.
Dù xuất thân khác nhau, giữa chúng tôi sẽ không có sự chia cắt về địa lý.
Thời gian sống chung, chúng tôi thường dựa vào nhau, cùng lướt qua những trang trại chó trên Tiểu Hồng Thư, chọn lựa những bé Border Collie thuần chủng, đáng yêu.
Chúng tôi từng thề thốt rằng, sau này nhất định sẽ nuôi một bé cún, tên đã nghĩ xong rồi: Đinh Tiểu Châu.
Theo họ mẹ, theo tên cha.
Tôi lướt trang cá nhân của Kỷ Tiêu Nhiên, giữa loạt ảnh hỗn loạn của các buổi biểu diễn, bỗng phát hiện một điểm sáng hiếm hoi…
Một chú chó giống hệt trong tưởng tượng của tôi.
Một bé Border Collie màu hoa tử đinh hương, thè lưỡi, đôi mắt lanh lợi, bộ lông bóng mượt.
Tôi hỏi: "Đây là chó của cậu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!