Chương 10: (Vô Đề)

Tôi nghĩ vậy, rồi dễ dàng lấp l**m qua chuyện.

Chưa đầy một tháng sau khi vào năm hai, tôi nhắn tin cho mẹ:

"Con đang học song song hai ngành, rất bận. Từ giờ đến khi tốt nghiệp chắc sẽ không có thời gian về nhà. Con sẽ tự chăm sóc bản thân, ba mẹ đừng lo."

Tôi lập tức trở thành người thả lỏng nhất thế gian.

Mẹ tôi luôn nhạy cảm. Bà nhắn lại:

"A Mẫn, mẹ biết vì sao con không muốn về nhà. Nhưng con phải tin rằng ba mẹ đều yêu con và quan tâm con, chỉ là không biết cách thể hiện mà thôi."

Nhìn thấy chữ "yêu" kia, mũi tôi bỗng nghẹn lại.

Tôi tưởng tượng cảnh mẹ cặm cụi viết từng nét một, không dùng pinyin, thật vất vả.

Cảm giác ấy khiến tôi có chút buồn.

Cũng vào thời điểm đó, tôi gặp Hứa Thụ Châu.

Hồi năm nhất, tôi từng tham gia Hội Chữ Thập Đỏ của trường. Nhờ hai lần thực hành hô hấp nhân tạo trên hình nộm, tôi có được chứng nhận cứu hộ.

Bước vào năm hai, số môn chuyên ngành tăng lên, nhiều bạn học cùng câu lạc bộ chọn rút lui, tôi cũng nằm trong số đó. Hội trưởng bèn tổ chức một buổi tụ tập chia tay…

Hôm đó, tôi có một môn học tự chọn, không kịp tham gia bữa ăn chung. Phải đến gần chín giờ tối, tôi mới vội vàng chạy tới địa điểm thứ hai, trở thành người cuối cùng đến nơi. Chỉ còn lại một chỗ trống bên cạnh máy chọn bài hát, cách xa mọi người, tựa như bị ngăn cách bởi núi non và biển cả. Nhưng điều đó lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu.

Tôi không có chút năng khiếu ca hát, tất nhiên cũng chẳng định khoe giọng. Chỉ ngồi yên một góc, uống nước, nhấm nháp bắp rang bơ, thỉnh thoảng vỗ tay cổ vũ. Khi có người hát, tôi tranh thủ lướt điện thoại, cứ nghĩ buổi tối hôm ấy sẽ trôi qua bình lặng như vậy.

Thế rồi, tôi vô thức chú ý đến một chàng trai xa lạ.

Bởi vì khi anh đứng lên, những người ngồi trên ghế sô pha bỗng chốc trở nên nhỏ bé hẳn.

Anh nhận micro từ tay ai đó, thong thả ngồi xuống chiếc ghế cao rồi cất giọng hát. Từ khoảnh khắc ấy, ánh mắt tôi không thể rời khỏi góc nghiêng của anh nữa. Một năm trước, trong buổi tâm sự đêm khuya với bạn cùng phòng, tôi đã bịa ra một hình mẫu lý tưởng. Vậy mà giờ đây, hình bóng ấy lại hiện hữu trước mắt tôi, chân thực đến mức khó tin.

Giọng hát của anh trầm ấm, dễ nghe. Đó là một bài hát tiếng Quảng Đông rất quen thuộc, nhưng tôi không nhớ nổi tên, cũng chẳng hiểu hoàn toàn ý nghĩa lời ca. Tôi chỉ biết lặng lẽ liếc nhìn màn hình chiếu, lắng nghe đến tận phút cuối cùng.

Giai điệu vừa dứt, cả căn phòng liền bùng nổ, mọi người đồng loạt giậm chân, reo hò. Chàng trai ấy thoáng nhìn màn hình lớn, sau đó quay lại bàn trà, hỏi:

"Bài Thất Lý Hương, của ai thế?"

Anh ấy chỉ hát đúng một bài thôi sao?

Vốn dĩ tôi mong buổi tụ tập này nhanh chóng kết thúc để có thể rời đi, vậy mà lúc này lại bỗng dưng cảm thấy hụt hẫng.

Có người di chuyển đến gần máy chọn bài, vô tình chiếm mất chỗ ngồi ban nãy của anh. Không còn chỗ trống, anh quét mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở phía tôi, rồi bước thẳng tới.

Bên cạnh tôi, chiếc ghế sô pha lõm xuống. Nhưng trái tim tôi thì ngược lại, nó bật lên một nhịp mãnh liệt, đến mức đầu óc cũng trở nên ong ong, như nước sôi sùng sục.

Tôi vội vàng né tránh ánh mắt của anh, nhưng chàng trai có khí chất mạnh mẽ này lại nghiêng mặt về phía tôi, chủ động bắt chuyện: "Hì, cậu cũng là người của Hội Chữ Thập Đỏ à?"

Tôi căng thẳng đến mức phải bấm mạnh ngón tay xuống ghế da để giữ bình tĩnh, khẽ đáp: "Ừ."

Nhưng không kìm được tò mò, tôi lại hỏi: "Cậu là người Quảng Đông à?"

Tôi rốt cuộc đang hỏi cái gì vậy chứ?

Anh có vẻ cũng hơi bất ngờ: "Không, tôi là người ở đây."

Tôi luống cuống: "Cậu hát nhạc Quảng Đông rất chuẩn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!