Chương 1: (Vô Đề)

1

Ngày trước khi Hứa Thụ Châu chính thức đề nghị chia tay, tôi chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ rời xa tôi.

Những gì tôi từng tưởng tượng về cảnh chia ly của chúng tôi là một trong hai sẽ dùng chút hơi tàn cuối cùng để nắm chặt bàn tay gầy guộc của người kia trên giường bệnh... Không, tôi nên là người ra đi trước, vì trong nhận thức của tôi, Hứa Thụ Châu sẽ không bao giờ bỏ tôi lại.

Chúng tôi yêu nhau năm năm ba tháng, trong suốt quãng thời gian đó, anh chưa một lần chủ động nói chia tay. Ngược lại, số lần tôi đề nghị chia tay có thể đủ để đăng ký kỷ lục Guinness thế giới.

Lý do chia tay cũng vụn vặt đơn giản, muôn hình vạn trạng, thậm chí còn có phần trẻ con: ví dụ như anh ngủ quá nhanh mà chưa kịp trả lời tin nhắn của tôi, như khi chúng tôi ngủ chung một chăn vào mùa đông, anh nói rằng đôi chân lạnh như băng của tôi cứa vào người anh như dao cắt, hay khi tôi lục lọi cả Tiểu Hồng Thư để chọn một nhà hàng thật ưng ý, anh lại bảo đồ ăn cũng chỉ thường thôi.

Và tôi luôn có những lý do đầy thuyết phục để biện minh cho những lần đó:

- Không trả lời tin nhắn? Anh bắt đầu bạo lực lạnh với em rồi, nếu muốn chia tay thì nói thẳng ra đi.

- Chê chân em lạnh? Anh bắt đầu soi mói em rồi, nếu muốn chia tay thì nói thẳng ra đi.

- Nói đồ ăn không ngon? Anh nghi ngờ gu thẩm mỹ của em, chúng ta không hợp nhau, nếu muốn chia tay thì nói thẳng ra đi.

Mỗi lần như thế, Hứa Thụ Châu đều ôm tôi vào lòng, thề rằng anh sẽ không bao giờ rời bỏ tôi.

Tôi cũng tin chắc rằng, Hứa Thụ Châu là tín đồ trung thành nhất của tôi, còn tôi là giáo hoàng, mãi mãi nắm giữ quyền lực tuyệt đối.

Niềm tin ấy kéo dài đến tận sáng hôm sau, khi tôi thức dậy như thường lệ, cầm điện thoại mở avatar WeChat đã ghim lên đầu.

Tim tôi lạnh đi với tốc độ không thể kiểm soát.

Hứa Thụ Châu không gửi tin nhắn nào cho tôi, không có lời chào buổi sáng, không có tin nhắn làm hòa, càng không có những chiêu trò dày mặt mà anh từng giỏi nhất, cũng không có những bậc thang khéo léo giúp tôi bước xuống mà vẫn giữ được thể diện.

Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở câu "Vậy thì cứ thế đi", lạnh lùng và vô cảm.

Nửa phút chờ đợi lát bánh mì nướng trong lò vi sóng, tôi nhìn chằm chằm vào khung chat, cố gắng kìm nén mong muốn xác nhận lại: Anh thực sự nghiêm túc sao? Anh thực sự không có chút cảm xúc nào sao?

Điều tệ hại là, tôi có.

Nỗi bất an âm thầm gợn lên như những vòng sóng trên mặt nước, ngày càng lan rộng.

May mà công việc tạm thời giúp tôi quên đi tất cả.

Nhưng khi tan sở vào buổi chiều, bức màn cách âm vô hình kia cũng biến mất. Trên tàu điện ngầm, ngay trước mặt tôi là một đôi tình nhân, có vẻ là sinh viên đại học. Cậu con trai nắm chặt tay vịn, cô gái dựa vào anh như thể anh là giá đỡ duy nhất trên đời. Họ trông giản dị nhưng thân mật, trên mặt chàng trai còn lấm tấm mụn, giống như tôi và Hứa Thụ Châu hồi năm ba đại học.

Giản dị? Tôi tại sao lại dùng từ này?

Điều kỳ lạ hơn là, tôi vô thức bật camera trước, nhìn mình trong gương.

Làn da tôi được lớp nền che phủ đến hoàn hảo, hàng mi giả vừa mua vẫn dính chắc trên mắt, tôi chỉnh lại mái tóc, nhận ra mình đã trở thành một "quý cô thành thị" mà trước đây tôi hằng mong muốn, một phiên bản trau chuốt đến từng sợi tóc.

Tôi thật xinh đẹp.

Ngay sau đó, tôi theo phản xạ mà hỏi: "Chụp chung hông?"

Giọng nói mềm mại, dính dính, ngắt từng chữ như một chú cừu non, cứ thế bật ra theo thói quen.

Cứ như thể lúc này, Hứa Thụ Châu vẫn đang ở bên tôi, sẽ cười khen tôi dễ thương, rồi lại chen vào khung hình với một bộ mặt nhăn nhó ngốc nghếch, không tiếc hy sinh khuôn mặt điển trai của mình chỉ để làm nền cho tôi.

Tôi hoàn toàn quên mất anh không còn ở đây nữa.

Đáp lại tôi chỉ là giọng nói phát thanh chuẩn chỉnh, thông báo điểm đến tiếp theo.

Tôi nhìn quanh những hành khách xung quanh, xấu hổ tắt điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!