Edit: Lạc Lạc
Môi lưỡi Đông Mễ Lộ đều bị Tưởng Trì Hoài cắn đến phát đau, khi hơi thở vướng víu của họ tách ra, Đông Mễ Lộ cảm thấy bên trong miệng tràn ngập mùi máu, anh đã cắn rách môi cô.
Tưởng Trì Hoài mơn trớn ngón tay lên cánh môi đã sưng tấy của cô, "Cắn em đau không.Đông Mễ Lộ lắc đầu:Không đau.Anh hỏi cô:Định khi nào thì đi Melbourne, anh sẽ dành thời gian để đi chơi với em.
"Đông Mễ Lộ nhìn anh đầy ngạc nhiên, đây là điều mà cô chưa bao giờ dám mong đợi,"Không phải anh rất bận à? Không cần, em tự mình đi là được rồi.
"Tưởng Trì Hoài dừng lại vài giây:"Mễ Lộ, khi nào thì em mới có thể xem mình là bạn gái của anh? Anh là người đàn ông của em, em phải học cách dựa dẫm vào anh, làm nũng với anh, mà không phải giống như bây giờ, khách sáo như người xa lạ.
"Đông Mễ Lộ chớp chớp hai mắt, hỏi bằng tâm trạng khao khát nhưng lại sợ hãi, mâu thuẫn và phức tạp:"Em làm nũng và dính lấy anh, anh không chê em phiền à?
"Tưởng Trì Hoài suy nghĩ một lúc:"Có thể lúc bận thì anh sẽ phiền, không chừng có khi còn sẽ cãi nhau và chiến tranh lạnh với em, nhưng đây không phải là trạng thái bình thường nhất giữa một đôi tình nhân và một cặp vợ chồng sao?
"Đông Mễ Lộ vòng hai tay lên cổ anh,"Sau khi cãi nhau anh sẽ chia tay với em à?
"Tưởng Trì Hoài cười bất lực:"Ở trong mắt em anh là một thằng đàn ông lòng dạ hẹp hòi thế sao?
"Đông Mễ Lộ nhìn anh, ngẫm nghĩ:"Cái này khó mà nói.
"Advertisement / Quảng cáo Tưởng Trì Hoài:"..." Đưa tay bóp má cô, "Sau này dù cãi nhau hay là chiến tranh lạnh, em cũng không cần phải chủ động đến tìm anh, tựa như lần này, đợi anh đến tìm em.
"Đông Mễ Lộ thở dài, khẽ nói:"Nhưng lần này hơn hai tháng anh mới đến tìm em, nếu sau này chúng ta cãi nhau, hai ngày anh không đến tìm em, không chừng em sẽ đi tìm anh mất.
"Tưởng Trì Hoài ôm cô vào lòng,"Sau này sẽ không vượt quá 24 giờ nữa.Đông Mễ Lộ:Em sẽ không được gặp anh trong 24 giờ.
"Tưởng Trì Hoài lại siết chặt cô trong vòng tay của mình,"Vậy sáu giờ.Đông Mễ Lộ:..." Ngẫm nghĩ, cô ngước lên nhìn anh, "Em sẽ không cãi nhau với anh, dù có cãi nhau, em cũng sẽ không rời khỏi nhà."
Tưởng Trì Hoài nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn này rất nhẹ, anh phác họa môi cô bằng đầu lưỡi của mình, như có một chiếc lông vũ mềm mại vừa lướt vừa.
Đông Mễ Lộ động tình nhưng lại lo lắng nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, nhắm mắt lại, tận hưởng sự dịu dàng mà anh dành cho.
Nụ hôn của cả hai đã bị chặn lại bởi tiếng chuông điện thoại của Tưởng Trì Hoài, Tưởng Trì Hoài lấy điện thoại ra, là cuộc gọi từ trợ lý, anh ngập ngừng nửa giây mới trả lời.
Trợ lý nhắc nhở anh: "Tưởng tổng, có một cuộc họp vào hai giờ chiều nay.
"Tưởng Trì Hoài nói đã biết, sau đó bấm tắt cuộc gọi, anh xem thời gian, đã 1 giờ rưỡi. Đông Mễ Lộ giục anh:"Trở lại công ty nhanh lên.Cô đứng dậy:Em tiễn anh xuống."
Tưởng Trì Hoài nhìn cô: "Tối nay bận xong anh sẽ đến đón em.
"Anh nắm tay cô đi xuống lầu, khi anh nhìn thấy bức tranh ở tầng dưới, anh không thể không dừng lại, có rất nhiều chi tiết nhỏ anh đã quên đi từ lâu, vậy mà cô vẫn nhớ rõ như thế. Tưởng Trì Hoài nghiêng đầu hỏi Đông Mễ Lộ:"Bức tranh này được vẽ khi nào?"
Đông Mễ Lộ nhìn bức tranh, "Khi anh đi coi mắt với người khác, cái năm mà em rời đi."
Lúc đó cô đã đến Châu Phi, dù cách xa anh hàng ngàn dặm, nhưng mỗi một phút giây cô đều nhớ đến anh, những hình ảnh tái hiện trong tâm trí cô đều có liên quan đến anh, mọi thứ có liên quan đến anh trong mấy năm nay, lớn lớn bé bé, thế nhưng cô lại nhớ hết tất cả.
Một buổi chiều, cả đêm không ngủ, và khi thức dậy vào buổi sáng, cô ngồi trước bảng vẽ, một bức tranh có thể hoàn thành một cách liền mạch và lưu loát.
Không có bất cứ bản nháp nào, mà chỉ dựa vào cảm giác, dựa vào ký ức trong trái tim.
Sau khi vẽ xong, chính cô cũng cảm thấy như đang tái hiện lại quá khứ.
Bức tranh này không có bất cứ giá trị thương mại nào, nó đơn giản, thậm chí là nhàm chán, nhưng đối với cô, nó có giá trị liên thành, là tác phẩm mà cô tự hào và hài lòng nhất.
Tưởng Trì Hoài nhìn bức tranh vẽ phòng đọc của thư viện trường học, một bàn đọc có sáu chỗ ngồi, năm người đang ngồi đó, chỉ có một chỗ còn trống, nhưng trên mặt bàn lại đang bày rất nhiều thứ.
Bên tay phải là một cái bình giữ ấm, bên tay trái bày một chồng sách, quyển trên cùng là Đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, những con chữ to được viết với cảm giác hả hê và nghịch ngợm, bên cạnh còn có giáo trình đã được đóng dấu, một cây bút máy được đặt nghiêng trên giáo trình.
Ở giữa là một quyển tạp chí ô tô, trên trang được mở ra, Đông Mễ Lộ vẽ một chiếc xe việt dã, chiếc xe việt dã đó trông rất oai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!