Edit: Lạc Lạc
Hai ngày sau, Lộ Dao lại cùng Bàng Lâm Bân đi ăn, chủ đề thảo luận của bọn họ đều là về kinh doanh, Lộ Dao được lợi không ít, cô không khỏi cảm khái, khó trách một số người lại sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để được đi ăn với phú hào như thế, bởi vì cảm hứng rất khó mua được bằng tiền.
Hành trình tiếp theo của Bàng Lâm Bân rất dày đặc, không có thời gian để gặp cô nữa, nhưng vẫn để lại số điện thoại riêng cho cô, nói rằng những khi gặp phải vấn đề trong công việc đều có thể gọi cho ông bất cứ lúc nào.
Trước khi đi, ông còn dặn dò Lộ Dao, nói rằng việc bọn họ quen biết và đi ăn cùng nhau sẽ là bí mật giữa hai người.
Lộ Dao mỉm cười và đồng ý, còn làm ra một cử chỉ ngoéo tay với ông.
Vừa nói lời tạm biệt với Bàng Lâm Bân, điện thoại của Lộ Dao đã vang lên, là Đông Mễ Lộ gọi đến.
"Tiểu Ớt Cay, mau cứu mạng!
"Lộ Dao vừa trượt phím trả lời qua đã lập tức nghe thấy một tiếng gào thét thê thảm như lợn bị giết, cô bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhỏ,"Bà cô à, cô lại bị làm sao vậy?
"Trong giọng nói của Đông Mễ Lộ hòa lẫn với tiếng khóc,"Tôi đang ở sân bay Kennedy, tôi nghèo khổ đến mức tiền đi xe buýt đến Manhattan cũng không có, mau đến đón tôi.Lộ Dao:... Cô nói gì?Đông Mễ Lộ:Cô không nghe lầm đâu, tôi đang ở sân bay Kennedy, cục cưng à, chúng ta sắp gặp nhau rồi đó, mong chờ lắm đúng không?
"Lộ Dao híp hai mắt lại:"Đông Mễ Lộ, cô đến New York làm gì?
"Đông Mễ Lộ bật cười:"Cô đoán xem?
"Lộ Dao thật sự không đành lòng đả kích cô ấy, nhưng hiện thực quá tàn nhẫn,"Tưởng Trì Hoài không có ở New York, anh ta đi Thụy Sĩ rồi.
"Đông Mễ Lộ lập tức òa khóc thật lớn, Lộ Dao đoán chắc chắn cô ấy không rơi một giọt nước mắt nào, cô chế nhạo hỏi:"Cô vẫn muốn đi Thụy Sĩ chứ?"
"Đi chứ, chân trời góc bể tôi cũng đi."
Sau khi Đông Mễ Lộ trải qua khoảng suy sút ngắn ngủi, cô đã lập tức lấy lại sự tự tin và điên rồ, hối thúc Lộ Dao: "Bây giờ cô đến sân bay ngay đi, giúp tôi mua vé máy bay, sẵn tiện cho tôi chút tiền tiêu vặt, tôi nói cô nghe này, lúc trước tôi đã đưa tiền tiêu vặt cho anh Hoắc hết cả rồi, Tiểu Ớt Cay, cô cần phải...Lộ Dao ngắt lời cô:Bà cô à, tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi đến đưa tiền cho cô ngay đây.
"Nói xong cô lập tức cúp máy, sau đó nói với tài xế cô muốn đến sân bay Kennedy. Tài xế hỏi cô bằng tiếng Trung cứng nhắc,"Cô Lộ, đi đón bà cô của cô sao?Lộ Dao:...
"Cô dở khóc dở cười nhìn biểu hiện nghiêm túc của tài xế qua kính chiếu hậu, nhất định anh ấy đã nghĩ rằng bà cô là người lớn tuổi, cuối cùng cô đã giải thích rõ ràng ý nghĩa đặc biệt của hai từ bà cô này. Tài xế nhún vai tỏ vẻ xin lỗi. Sau khi đến sân bay và tìm được Đông Mễ Lộ, Lộ Dao tức giận vung chân đá cô,"Ta nói cô có vấn đề hả, một đồng không có mà cũng dám đến New York."
"Không phải còn có cô sao."
Đông Mễ Lộ cười rạng rỡ.
"Trong trường hợp cô không thể liên lạc với tôi thì sao?"
"Không sao, nếu không liên lạc được với cô, tôi lại tìm anh Hoắc, nếu thật sự không được nữa, tôi sẽ gọi cho Tưởng Trì Hoài của tôi, anh ấy thật sự có thể nhẫn tâm bỏ tôi giữa đường sao chứ?
"Đông Mễ Lộ ngồi lên vali, vẻ mặt đắc ý. Lộ Dao im lặng nhìn cô, cô gái này thật ngu ngốc. Đông Mễ Lộ vươn tay ra:"Cho tôi tiền nhanh lên, tôi phải đi đặt vé máy bay."
Lộ Dao đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, "Đây là thẻ cậu tôi cho tôi, đủ cho cô dùng."
Đông Mễ Lộ biết tấm thẻ đen này, lúc trước anh trai cũng cho cô một cái, sau đó thì bị tịch thu, cô không nhận, "Cô cho tôi chút tiền là được, cái thẻ này nhiều quá."
"Không phải là tặng cho cô đâu, cho cô mượn dùng thôi, một cô gái như cô ở bên ngoài sao có thể không có tiền trên người được."
Lộ Dao nhét thẻ ngân hàng vào trong tay cô, "Lấy đi, không có mật khẩu, lúc đó cô chỉ cần ký tên của tôi."
Đông Mễ Lộ ôm chầm lấy Lộ Dao, "Tiểu Ớt Cay, sao cô tốt với tôi thế."
Lộ Dao vỗ lên tay cô, bảo cô buông ra, "Đông Mễ Lộ, cô định cả đời này sẽ đuổi theo Tưởng Trì Hoài vòng quanh thế giới luôn sao?"
"Không, đợi một ngày nào đó anh ấy có bạn gái rồi, tôi sẽ không làm như thế nữa, ít nhất bây giờ anh ấy vẫn là của một mình tôi, đúng vậy không?
"Đông Mễ Lộ nhấp môi, ánh mắt bướng bỉnh của cô khiến người ta vừa ghét bỏ lại vừa đau lòng. Lộ Dao thở ra một hơi dài, một người chấp niệm quá sâu, người khác có khuyên nhủ thì cũng bằng không, cô không tốn nhiều miệng lưỡi nữa, mà là cho cô chút lời khuyên:"Cô cả ngày không làm được việc gì ra hồn, cô nói xem làm sao Tưởng Trì Hoài có thiện cảm với cô cho được?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!