Chương 47: (Vô Đề)

Edit: Lạc Lạc

Lộ Dao cảm thấy Hoắc Viễn Chu có vẻ không được vui, cũng đúng, anh thật sự lớn hơn cô rất nhiều, cô nhanh chóng trèo từ ghế sau lên ghế phụ ở phía trước, đứng dậy tiến đến gần miệng anh, hôn lên thật mạnh.

"Em chỉ thích tên đàn ông như anh thôi, thời mãn kinh cũng thích, dù là hôm nào đó bị rối loạn nội tiết tố em cũng sẽ thích.

"Cô ôm cổ anh và bắt đầu làm nũng. Sắc mặt của Hoắc Viễn Chu dịu đi không ít, anh vươn tay chạm vào má cô, còn bóp mạnh một cái, không hài lòng nói:"Rối loạn nội tiết tố gì hả? Có thể nói không!"

Lộ Dao mỉm cười, "Chỉ cần em thích anh là được."

Cô buông anh ra, lấy ba lô trên vai xuống rồi lắc lư trước mặt anh: "Còn nhớ cái này không?

"Hoắc Viễn Chu nhìn chăm chú vào cái ba lô đã biến thành màu trắng, trái tim run rẩy. Cái ba lô này là do anh mua trước khi anh sang Mỹ, mua cho cô, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi? Anh vươn dài cánh tay ra, ôm cô vào lòng,"Bây giờ ai còn dùng cái ba lô quê mùa như thế, không phải lần trước đã mua cho em một cái rồi sao?"

Lộ Dao: "Cái này khác.

"Cái ba lô này được anh mua khi anh không có tiền, anh đã dành ra hơn nửa tháng tiền lương của mình để mua cho cô, mặc dù phong cách đã lỗi thời từ lâu, trông rất quê mùa, nhưng ý nghĩa lại khác. Chuyến đi đến Osaka lần đó cô không mang theo, là vì sợ anh đã có bạn gái, cô làm như vậy là tự mình đa tình, và cũng sẽ tạo thêm phiền phức cho anh. Nhưng bây giờ thì cái ba lô này đã trở thành một phương thuốc. Cô ngẩng đầu lên hỏi anh:"Còn giận à?"

Hoắc Viễn Chu cúi đầu xuống hôn lên môi cô, "Không giận." Sau đó hỏi: "Muốn đến tòa nhà Empire State à?"

Lộ Dao: "Chỗ nào cũng vậy, tòa nhà Empire State, tượng Nữ Thần Tự Do em đã được xem qua trên tivi, có lẽ nó cũng sẽ không quá bí ẩn khi em đặt chân đến."

Hoắc Viễn Chu mỉm cười, nhìn cô chăm chú, chỉ mới một tuần không gặp, nhưng lại cảm thấy còn dài hơn cả một năm.

"Chúng ta về nhà trước, ngày mai sẽ đưa em đến chơi."

Lộ Dao cười nói: "Khách nghe theo chủ."

Sau khi nói xong lại bị Hoắc Viễn Chu cốc vào đầu.

Đến trung tâm thành phố Manhattan, Lộ Dao cảm thấy đầy mới lạ với đường phố nước ngoài, vẫn luôn tựa vào cửa sổ xe và chăm chú quan sát, ở đây có những đôi tình nhân, họ dừng lại và hôn nhau bất cứ lúc nào, nhưng lại không một ai dừng lại nhìn bọn họ.

Ở đây cách xa Bắc Kinh, cách xa sự giám sát của ông Lộ và bà Lộ.

Lộ Dao quay đầu lại hỏi Hoắc Viễn Chu: "Ở đây có nhiều người đẹp thật, người đẹp phương Đông cũng rất nhiều, người đẹp phương Tây tóc vàng mắt xanh lại càng nhiều không đếm xuể, mấy năm nay anh không nghĩ đến việc tìm một người và kết hôn sinh con sao?"

Hoắc Viễn Chu nhìn cô vài giây, rồi quay đầu lại nghiêm túc lái xe, anh nói đúng sự thật: "Đã nghĩ đến."

Khi bà Lộ nói Lộ Dao đã có đối tượng kết hôn, anh cũng nghĩ rằng cô sẽ rất hạnh phúc khi được sống chung với người chồng tương lai, anh đã có suy nghĩ muốn từ bỏ, không chỉ muốn từ bỏ, mà còn thật sự muốn làm như thế.

Anh cho phép mình chơi đùa với những người phụ nữ trong giới kinh doanh, nhưng khi trở về chỉ có một mình anh trong ngôi nhà, sâu trong tâm trí anh lại là ngập tràn cô đơn và trống rỗng, anh luôn vô thức nghĩ về người con gái đang ở cách xa hàng ngàn dặm.

Nghĩ đến đôi mắt đen láy và long lanh của cô, cùng câu nói vô cùng thành kính, chú Hoắc, chú đừng kết hôn trước, chú hãy đợi cháu, cháu sẽ lớn nhanh thôi, sau khi cháu lớn chú sẽ cưới cháu làm vợ, được không?

Những câu nói vô tri phủ đầy bụi và trẻ con đó giống như một lời nguyền, khiến anh không thể trốn thoát.

Lộ Dao nghe anh nói như thế, cô liền hừ một tiếng, rồi quay mặt đi, không buồn phản ứng với anh.

Hoắc Viễn Chu vươn tay xoa đầu cô, "Sau này sẽ không bao giờ như thế nữa.

"Lộ Dao không phản ứng lại, vẫn luôn thất thần nhìn ra sự nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ. Bên trong xe rơi vào khoảng im lặng. Trái tim cô vẫn không được cân bằng,"Hoắc Viễn Chu, em chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ, ngay cả khi em biết được từ mẹ rằng anh đã có bạn gái, anh sắp phải đính hôn, em chỉ thấy tuyệt vọng, chứ không nghĩ đến việc sẽ ở cạnh người khác.

Em nghĩ rằng đợi em lớn lên, sau khi em độc lập, em sẽ đi tìm anh, nếu anh thật sự đang rất hạnh phúc, có gia đình và có con, em sẽ đi lưu lạc một mình, thế giới rộng lớn như vậy, đợi đến khi em thật sự đi vòng quanh thế giới xong, có lẽ em cũng đã già rồi, có lẽ lúc đó cũng sẽ không nhớ ra được anh là ai.

"Hoắc Viễn Chu bình tĩnh nhìn hình bóng của cô, bướng bỉnh, mạnh mẽ, cô đơn và bất lực. Lộ Dao nói:"Hoắc Viễn Chu, anh biết điều tàn nhẫn nhất giữa đàn ông và phụ nữ là gì không? Không phải là lời chia tay đột ngột, mà là rõ ràng trước đó vẫn còn rất ổn, nhưng cuối cùng lại không một tin tức, một cuộc gọi cũng không có, đôi câu vài lời cũng không để lại, em nghĩ rằng anh ấy đã chết, nhưng có một ngày em lại biết được anh ấy đang sống rất tốt, còn có người phụ nữ khác.

Nhưng Hoắc Viễn Chu à, năm đó em mới mười lăm tuổi, em không biết lúc đó sao anh có thể tàn nhẫn như thế, có thể một câu cũng không nói, đã cắt đứt liên lạc với em, ngay cả việc anh còn sống hay đã chết em cũng không biết."

"Em biết cuộc sống của anh ở New York cũng rất khó khăn, nhưng anh có thể so sánh với sự khó khăn của em không? Cuộc sống của anh khó khăn thì không nói, nhưng sau đó thì sao? Sau khi anh đã có tiền rồi thì sao? Anh vẫn không liên lạc với em, nếu không phải em quấn mãi không buông chạy đến Osaka tìm anh, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không liên lạc với em nữa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!