Edit: Lạc Lạc
Hoắc Viễn Chu rửa sạch khoảng bảy loại trái cây, cơ bản là Lộ Dao thích ăn khi còn nhỏ, anh đều mua.
Vào thư phòng, thấy Lộ Dao đang thẫn thờ nhìn bức ảnh, anh đã tự trách mình trong lòng, sao anh có thể quên đem cất bức ảnh đi.
"Dao Dao, ăn trái cây đi."
Lộ Dao đặt bức ảnh xuống, vươn tay ôm lấy anh, "Sao hôm đó anh không gặp em?"
Hoắc Viễn Chu không nói gì, chỉ siết chặt lấy cô. Hôm đó anh đã đến sân bay từ sớm, có lẽ lúc cô vẫn chưa lên máy bay ở Thượng Hải, thì anh đã đợi ở sân bay.
Nhưng anh không có ý định gặp cô, vì anh không chắc cô sẽ đến đây một mình, có hứng thú với mùa hoa anh đào này đại đa số đều là những cặp tình nhân còn trẻ.
Vào tháng mười hai năm trước anh đã tham gia một buổi đấu giá từ thiện ở Thụy Sĩ, anh gặp bà Lộ.
Chỗ ngồi của bọn họ rất gần nhau, anh đã nghe được cuộc trò chuyện sôi nổi giữa bà Lộ và một người phụ nữ Hoa Kiều trung niên, nói đến kế hoạch và hôn nhân của con cái trong tương lai, anh nghe bà Lộ nói, Lộ Dao đã có một người bạn trai môn đăng hộ đối, chờ Lộ Dao tốt nghiệp sẽ đính hôn.
Hóa ra cô bé của anh đã có cuộc sống của riêng mình, ngay lúc đó, lần đầu tiên anh đặt ra câu hỏi cho cuộc đời và sự nghiệp của mình, anh kiếm nhiều tiền, liều mạng để được đứng trên đỉnh của sự giàu có như thế cuối cùng là vì điều gì?
Chỉ để hi vọng người của Lộ gia và Cố gia có thể coi trọng anh?
Nhưng anh đã mất nhiều hơn là nhận.
Buổi đấu giá ngày hôm đó rõ ràng rất sôi động, các ngôi sao quyền quý tụ họp, nhưng anh tựa như đang đứng trên một cánh đồng hoang vu, trước mắt đều là thê lương hiu quạnh và cỏ dại lá khô.
Vì vậy khi nhận được điện thoại của giáo sư Lộ, nói Dao Dao muốn đến ngắm hoa anh đào, ngoài phấn khích thì anh lại thấy buồn nhiều hơn.
Anh sợ nhìn thấy cô tay trong tay với người đàn ông khác xuất hiện trước mặt anh.
"Hoắc Viễn Chu, sao hôm đó anh không xuất hiện?
"Lộ Dao ngẩng đầu lên, cố chấp hỏi lại lần nữa. Hoắc Viễn Chu đáp:"Ảnh là do anh bảo trợ lý chụp, để xem em trông như thế nào, vì sợ đến khi gặp lại không nhận ra em.
"Lúc nói anh vẫn luôn nhìn cô, vẻ mặt bình thản, đáy mắt không gợn sóng, nhìn như thế nào cũng không phải đang nói dối, Lộ Dao liền tin. Hoắc Viễn Chu lấy một quả cherry nhét vào miệng cô,"Anh muốn nói với em một điều mà có thể em sẽ không vui.
"Sau khi nói xong chính anh cũng thở dài trong lòng. Trong một lần anh không thể cân bằng giữa cô và thời gian làm việc được, chỉ có thể được cái này và mất cái khác. Lộ Dao gật đầu, nuốt quả cherry xuống, với một nụ cười nhẹ trên môi,"Không sao, hôm nay đi đâu? Chuyến bay mấy giờ?
Em đưa anh đi."
Hoắc Viễn Chu không trả lời, anh giữ chặt eo cô và bế cô lên bàn làm việc, hai tay chống hai bên người và cúi đầu xuống hôn cô.
Lộ Dao rất phối hợp, quấn hai chân lên eo anh, ôm lấy cổ anh và đáp trả lại một cách nồng nhiệt.
Thư phòng yên tĩnh, ánh nắng chiều lười biếng bao trùm căn phòng, một khung cảnh như vậy dường như ngoài ôm hôn nhau ra thì tất cả những điều khác đều sẽ bị gây mất hứng.
Hai mươi phút sau, nụ hôn mãnh liệt này mới chấm dứt, hơi thở của cả hai đều không ổn định, đặc biệt là Lộ Dao, hai má ửng hồng, ánh mắt mê mang.
Hoắc Viễn Chu tựa trán của mình lên trán cô, "Chuyến bay lúc bốn giờ chiều.
"Lộ Dao xem thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, còn ba tiếng nữa, dường như thời gian mà bọn họ có thể ở cạnh nhau chỉ có hơn một tiếng trên đường đến sân bay, có vẻ đã rất quý giá. Cô hỏi:"Khi nào anh quyết định quay lại?"
"Lúc đang rửa trái cây anh nhận được điện thoại của trợ lý, chủ tịch tập đoàn RT sẽ đến New York vào ngày mai, anh cần phải quay lại đó.
"Trong ánh mắt của Hoắc Viễn Chu tràn ngập sự áy náy và có lỗi. Lộ Dao véo má anh,"Đừng xụ mặt, không đẹp trai.
Em có thể tự làm sơ yếu lý lịch được.
"Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra trong lòng toàn là thất vọng. Hoắc Viễn Chu đáp lại không chút do dự,"Anh làm cho em, anh sẽ chuyển cho em khi anh đến New York."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!