Chương 37: (Vô Đề)

Sau khi Lộ Dao kết thúc cuộc gọi với Hoắc Viễn Chu, cơm hộp mà ông Lộ gọi vẫn chưa giao đến, cô nằm xuống giường định ngủ một lúc, nhưng những âm thanh ở lầu trên lại đúng lúc vang lên.

Cô kéo chăn trùm kín đầu, nhưng vẫn không im ắng được chút nào.

Cô kêu lên vài tiếng, thật là quá đáng, những âm thanh trang hoàng này cũng thích nghe giọng của đàn ông sao? Nghe thấy Hoắc Viễn Chu gọi điện đến thì nó lập tức dừng lại.

Lộ Dao cảm thấy âm thanh của máy cắt đang ở ngay trên đỉnh đầu, chỉ cần một giây trần nhà sẽ có thể bị cắt bỏ, cô ngửa mặt lên trời thở dài, rồi ngồi dậy, vẫn là ra phòng khách để đảm bảo an toàn một chút, đừng để cơm mực vẫn chưa kịp ăn, thì đã bị trần nhà rơi xuống đè chết.

Vừa đến phòng khách, chuông cửa vang lên, ông Lộ ra mở cửa, không ngờ là Tưởng Trì Hoài.

"Trì Hoài, không đi làm à?" Ông Lộ nghiêng người, bảo anh đi vào.

"Không vào đâu ạ, em chỉ muốn nói với thầy và cô một tiếng, em sẽ đến Hong Kong trong chuyến bay chiều nay, cuối tuần mới có thể về, nên không thể đưa thầy và cô ra sân bay được.

"Lúc nói chuyện Tưởng Trì Hoài vẫn không quên liếc mắt nhìn Lộ Dao. Bà Lộ vừa rửa sạch một ít trái cây, từ phòng bếp đi ra,"Trì Hoài, vào ăn chút trái cây đi."

"Không ăn ạ, em phải về thu xếp hành lý đây."

Lộ Dao chớp mắt, lập tức nảy ra một ý tưởng nhỏ: "Anh đi Hong Kong đúng không? Tôi không mang theo mỹ phẩm, anh đến cửa hàng miễn thuế mua giúp tôi một bộ đi, tôi vẫn còn rất nhiều thứ muốn nhờ anh mua, anh vừa thu xếp hành lý vừa nghe tôi nói nha."

Bà Lộ trách cô không hiểu chuyện: "Trì Hoài không phải đi du lịch, là đi công tác! Nào còn hơi sức mua cho con nhiều đến thế, để chiều nay mẹ cùng con đi dạo phố.

"Lộ Dao mặc kệ bà Lộ lải nhải, cô bước đến cửa, bắt đầu thay giày. Tưởng Trì Hoài đã sớm đoán được suy nghĩ của Lộ Dao, anh cũng không vạch trần, cười nhạt và nói với bà Lộ:"Không sao đâu ạ, không phải lúc nào em cũng làm việc."

Lộ Dao thay giày xong, cô đẩy Tưởng Trì Hoài đi ra cửa, "Đi thôi, đi thôi, đừng trì hoãn việc thu xếp hành lý của anh."

Vào đến nhà của Tưởng Trì Hoài, Lộ Dao lập tức cởi giày, đi về phía thư phòng, trong miệng kêu: "Hoắc Viễn Chu, Hoắc Viễn Chu."

Tưởng Trì Hoài tựa người lên tủ rượu ở chỗ quầy bar, khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn cô: "Anh ta không có ở đây."

Lộ Dao quay đầu lại: "Vậy anh ấy đi đâu?"

Tưởng Trì Hoài xoay người lại và rót cho mình một ly rượu vang, "Gần đây hơi vất vả, tôi bán anh ta rồi."

"..." Lộ Dao bước đến, dùng tay đẩy anh: "Nói chuyện đàng hoàng xem nào, rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?

"Tưởng Trì Hoài nhấp nhẹ một ngụm rượu, không lên tiếng. Lộ Dao liếc mắt nhìn anh,"Không nói thì thôi, tôi về nhà gọi điện thoại hỏi anh ấy vậy." Nói xong cô lập tức cất bước đi về phía cửa.

"Chờ chút.

"Tưởng Trì Hoài gọi cô lại. Lộ Dao quay đầu lại, vẻ mặt mất kiên nhẫn:"Chuyện gì!"

Tưởng Trì Hoài hơi do dự, ánh mắt của anh nhìn chăm chú vào cô: "Nếu có một ngày em phải gả cho tôi, em sẽ làm sao?

"Lộ Dao giật mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nhưng cô biết, đây là một sự thật mà cô không thể nào tránh khỏi. Cô cũng chưa nghĩ ra, chỉ hỏi ngược lại anh:"Anh sẽ cưới một cô gái trong lòng có người đàn ông khác sao?"

Ánh mắt của Tưởng Trì Hoài dao động, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến quyết định của anh, anh nói: "Là em, tôi sẽ cưới."

Lộ Dao: "... Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ kết hôn với một người đàn ông khác ngoài Hoắc Viễn Chu."

Tưởng Trì Hoài uống hết rượu trong ly, lau đi vết rượu trên khóe miệng, nhìn Lộ Dao vẫn đang đứng bất động tại chỗ, anh cong môi, "Thế nào, luyến tiếc tôi à?

"Lộ Dao trừng mắt nhìn anh, rồi xoay người bỏ đi. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, nụ cười trên khóe môi của Tưởng Trì Hoài dần biến mất. Hôm qua lúc về nhà, ba hỏi anh sống chung với Lộ Dao thế nào rồi, anh không nhắc đến chuyện Hoắc Viễn Chu, chỉ nói vẫn ổn. Tưởng Mộ Bình liền nói:"Vẫn ổn thì tốt, đừng nói là vẫn ổn, mà là không được cũng phải ổn! Hôn sự giữa con và Lộ Dao là chuyện mà các trưởng bối hai nhà chúng ta vẫn luôn rất coi trọng, chỉ cần chờ Lộ Dao tốt nghiệp, bây giờ Lộ Dao cũng sắp tốt nghiệp rồi, có một số chuyện cần phải được giải quyết."

Anh nhìn ông Tưởng và nói: "Giải quyết chuyện gì?"

Tưởng Mộ Bình khịt mũi:

"Đừng giả chết với ba! Giữa đàn ông và đàn bà còn chuyện gì cần phải giải quyết nữa? Tất nhiên là hôn sự! Con cũng ba mươi tuổi rồi, lúc ba bằng tuổi con..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!