Chương 27: (Vô Đề)

Năm phút trôi qua, vẫn không thấy Hoắc Viễn Chu trả lời lại cô.

Lộ Dao đỡ đầu, cô nhìn chăm chú vào kí hiệu đó trên màn hình điện thoại và bật cười, đại khái đoán được Hoắc Viễn Chu đã bị biểu cảm →_→ vừa không có ý tốt vừa háo sắc đó của cô dọa sợ, người đàn ông này thật là.

Nhàm chán.

Đợi ba phút nữa, điện thoại vẫn rất yên tĩnh.

Lộ Dao quyết định gọi điện thoại quấy rối anh.

Cô bấm số gọi cho Hoắc Viễn Chu, giọng của anh lười biếng và thoải mái, còn hơi mang theo ý cười, anh nói: "Vẫn chưa ngủ à?

"Lộ Dao trở mình, nằm sấp trên giường, giọng nhỏ nhẹ,"Hoắc Viễn Chu, em không ngủ được, đêm nay chúng ta ra ngoài chơi đi được không?

"Hoắc Viễn Chu sửng sốt, điều đầu tiên lóe lên trong đầu anh là cái biểu cảm →_→đó. Sợ Hoắc Viễn Chu không đồng ý, Lộ Dao lại nói thêm câu nữa:"Bây giờ mới 11 giờ, vẫn còn sớm, hơn nữa ba và mẹ em đều đi nghỉ ngơi rồi.

"Hoắc Viễn Chu không đáp, cũng có thể anh đang suy nghĩ xem đi ra ngoài chơi nguy hiểm sẽ lớn cỡ nào. Lộ Dao tiếp tục làm nũng:"Hoắc Viễn Chu, em rất nhớ anh, vô cùng nhớ anh, bây giờ em muốn gặp anh ngay, còn anh thì sao? Nhớ em không? Nhớ cỡ nào?

"Giọng điệu của cô mang theo một sự quyến rũ động lòng người, khiến Hoắc Viễn Chu rối loạn. Nguyên tắc của anh sụp đổ một chút, hỏi:"Em muốn đi đâu chơi?

"Lộ Dao vẫn chưa nghĩ ra, nhưng nhất định phải là một nơi yên tĩnh và không có người, như khu rừng nhỏ trong khuôn viên trường học của cô vậy... Nhưng cô đã dừng lại kịp thời và miên man suy nghĩ, tùy tiện nói:"Đường lớn, chỉ cần ở cạnh anh là được.

"Hoắc Viễn Chu lập tức im lặng, Lộ Dao biết rằng bây giờ nguyên tắc mà người đàn ông này luôn kiên trì đang dao động, đang trong trạng thái đấu tranh và do dự, cô phải nhân cơ hội thêm ít lửa mới được. Vì thế cô giả vờ đáng thương và không đồng tình:"Hoắc Viễn Chu, anh nợ em mười lăm năm, mười lăm năm anh không ở cạnh em rồi, anh nói xem chúng ta sẽ cùng nhanh trải qua bao nhiêu cái mười lăm năm nữa?

Em nhớ anh bao nhiêu, anh vẫn có thể không biết sao?

"Nói đến đây, chút lý trí cuối cùng của Hoắc Viễn Chu đã lập tức bị sự áy náy siết chặt không còn thấy bóng dáng tăm hơi, anh nói:"Năm phút sau anh đợi em ở cửa.

"Âm mưu nhỏ của Lộ Dao đã thành công, cô phấn khích đạp loạn chân ở trên giường. Sau khi cúp máy, cô bật ngồi dậy, ngồi im suy nghĩ trong vài giây, rồi đi chân trần xuống giường chạy đến phòng giữ quần áo, sau khi thay quần áo, cô bỏ tất cả tiền mặt và chứng minh thư vào túi. Sau khi Hoắc Viễn Chu mở cửa, anh sợ hãi đến mức lùi về sau, Lộ Dao khẽ cười khúc khích, Hoắc Viễn Chu xoa lên ngực, hạ giọng:"Dao Dao, em đang làm gì thế?

"Lộ Dao mặc quần dài, ở trên là áo len dài tay màu đen, điều quan trọng là cô còn trùm mũ của áo len lên đầu, đầu hơi rũ xuống, không thể thấy rõ khuôn mặt của cô, vừa nhìn qua, thật sự rất giống một tên cướp. Hoắc Viễn Chu nhẹ nhàng đóng cửa lại, hai tay Lộ Dao ôm cổ anh, nhảy bổ lên, cặp chân dài bắt lấy eo anh, Hoắc Viễn Chu suýt nữa đứng không vững, anh chống một tay lên tường, một tay còn không quên đỡ mông cô. Lộ Dao chụt một cái, hôn lên sườn mặt của anh,"Nhớ em không?"

Một câu hỏi trực tiếp như vậy, cô biết Hoắc Viễn Chu sẽ không trả lời cô, cô cũng không bận tâm, hỏi tiếp, "Lúc nãy tại sao không trả lời tin nhắn của em? Hở?

"Cô cố tình lên cao âm cuối, cùng với mùi vị trêu chọc. Hoắc Viễn Chu không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ là nói cảm thấy cô không có ý tốt, muốn ngủ với anh? Anh không lên tiếng, bế cô bước đến cửa thang máy. Lộ Dao vùi đầu vào cổ anh, ra sức hít hà,"Anh dùng sữa tắm gì vậy, thơm thế?"

"Không để ý, của Tưởng Trì Hoài."

Nói đến Tưởng Trì Hoài, Lộ Dao mơ hồ có hơi lo lắng, "Bình thường các anh không đối phó như thế, sao đêm nay anh ta cho anh ở lại chỗ của anh ta vậy?"

"Anh ăn vạ không chịu đi, anh ta vẫn có thể báo cảnh sát sao? Ở lại chỗ của anh ta là đã cho anh ta mặt mũi lắm rồi."

"...

"Đây là lần đầu tiên Lộ Dao nghe Hoắc Viễn Chu nói những lời vô lại và vô sỉ như vậy, cô luôn có cảm giác giữa anh và Tưởng Trì Hoài không đơn giản chỉ là đối thủ cạnh tranh như thế. Sau khi vào thang máy, Hoắc Viễn Chu đặt Lộ Dao lên vách tường bên trong, anh ngửa đầu ngậm lấy môi cô và cắn nhẹ, còn không quên hỏi cô:"Thật sự là ở đường lớn của tiểu khu sao?"

Lộ Dao nghĩ thầm, anh thật ngốc, sao có thể chứ.

Cô không muốn nói dối, đơn giản là không trả lời, ôm đầu của anh và bắt đầu đáp lại nụ hôn.

Mặc dù không có kỹ năng đáng nói, nhưng Lộ Dao không có quy tắc hôn môi, khi khắp người Hoắc Viễn Chu đều là lửa, lại không tìm thấy nguồn nước.

Nỗi đau không được thỏa mãn này lập tức sẽ phải đói khát mà chết, không thể mô tả. Trong một khoảnh khắc, Hoắc Viễn Chu thật sự muốn cô ngay trong thang máy, nhưng cuối cùng cũng nhịn lại kịp thời.

Anh vòng một bàn tay ra lót ở giữa sống lưng của cô và vách thang máy, ấn vào lưng cô và đẩy cô vào trong lòng anh, lúc này có thể hợp hai làm một, sẽ là tốt nhất.

Cho đến khi thang máy đã đến lầu một, môi lưỡi của bọn họ vẫn triền miên khó tách rời.

Hoắc Viễn Chu bế cô đi ra thang máy, hỏi một lần nữa: "Muốn đi đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!