------
Tưởng Trì Hoài khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: "Giúp em gì chứ? Chu Cảnh Xuyên cũng có thể bị em quật ngã, cha mẹ cậu ta vẫn có thể nghe lời em nói sao?Lộ Dao hạ giọng,Tưởng Trì Hoài, anh một hai phải chèn ép tôi như vậy sao?"
"Sự can đảm lúc đánh người đâu rồi? Lúc này túng quẫn vậy?
"Lộ Dao liếc mắt nhìn anh, cũng không trông mong vào anh có thể nói giúp cô đôi ba câu lời hay ý đẹp ngay thời khắc quan trọng, tùy anh thôi, là phúc không phải họa. Cô nhìn xuống bó hoa loa kèn lớn đang ôm trong ngực, lẽ ra lúc đó cô nên mua hoa cúc nhỏ, để tỏ lòng tôn kính với nỗi buồn và sự đen tối của mình hôm nay. Tưởng Trì Hoài giục cô:"Sẵn sàng tiếp tục vào cửa rồi chứ?
"Lộ Dao hít sâu, bắt đầu gõ cửa."Mời vào.
"Một giọng nữ giòn giã vang lên. Lộ Dao nghe xong hơi ngạc nhiên, giọng nói này sao lại quen thuộc đến thế? Khi đẩy cửa bước vào, người trước mắt quả nhiên trùng khớp với gương mặt mà cô đang nghĩ đến, chưa kịp nghĩ nhiều tại sao Chu Toàn lại xuất hiện trong phòng bệnh của Chu Cảnh Xuyên, trước tiên cô nhìn quanh phòng bệnh một lượt. Cũng may, không có những người khác."Dao Dao?" Chu Toàn cau mày, nhìn cô với vẻ hoài nghi.
"Chị, chị không hoa mắt đâu, là em đây.
"Lộ Dao ngoài cười nhưng trong không cười, thầm nghĩ, sao mình lại xui xẻo như thế, một người ngàn năm không gặp đùng một phát cũng có thể gặp gỡ làm người quen. Tầm mắt của Chu Cảnh Xuyên lướt qua lướt lại giữa Chu Toàn và Lộ Dao, cuối cùng dừng lại trên người Lộ Dao:"Cô gọi con bé là chị ư?
"Chu Toàn tiếp nhận lời nói,"Đầu anh không bị đánh, mà đến Dao Dao cũng không nhớ à? Dao Dao là con gái của giáo sư Lộ bạn của ba em, từ nhỏ đã đi theo sau mông gọi em là chị.
"Cô vẫy tay về phía Lộ Dao:"Dao Dao lại đây ngồi.
"Lộ Dao đặt bó hoa lên bàn, rồi bước qua."Hai hôm trước còn nghe ba chị nói em muốn đến Bắc Kinh, chị còn cho rằng ông ấy uống rượu, nên nói năng xằng bậy."
Chu Toàn nháy mắt với cô, "Thái Hậu nhà em sao lại đột nhiên thiện tâm quá độ, trục xuất một mình em đến đế đô này thế?
"Tưởng Trì Hoài rót một tách trà, dựa vào ghế sô pha và thưởng thức,"Không có tôi, kiếp sau cô ấy cũng không bò đến được Bắc Kinh.
"Lộ Dao híp mắt nhìn anh, ý bảo anh im lặng. Điện thoại trong túi Tưởng Trì Hoài rung lên vài cái, anh không quan tâm đến ánh mắt cảnh cáo của Lộ Dao nữa, lấy điện thoại ra, click mở xem tin nhắn. Chu Toàn"Ồ" một tiếng, âm cuối kéo dài, cô đang lột vỏ cam, sau khi lột xong cô bẻ một nửa cho Lộ Dao, "Dao Dao, không phải lúc trước em không vừa mắt Chu Cảnh Xuyên sao, sao hôm nay lại chủ động đến thăm anh ta thế?
"Không đợi Lộ Dao giải thích, Chu Toàn tự hỏi tự đáp,"Chị biết rồi, là em đến xem anh ta có hoàn toàn bị tàn phế rồi hay chưa.
Chị cũng giống như em vậy, nếu không, chị cũng không rảnh đến thăm anh ta.Chu Cảnh Xuyên:... Chu Toàn, lương tâm của em vứt cho chó ăn rồi sao?Chu Toàn cười,Đúng vậy, đều bị anh ăn sạch rồi.
"Trọng tâm sự chú ý của Lộ Dao là:"Em và anh ta biết nhau từ khi còn nhỏ sao?
"Tại sao một chút ấn tượng cũng không có. Chu Toàn tỏ vẻ đau đớn,"Bác của chị là Tiểu Xuyên Xuyên, em thật sự không có ấn tượng à? Khi bác của chị còn chưa chuyển đến Bắc Kinh, hai người thường xuyên đến nhà chị chơi vào cuối tuần, lúc đó em khoảng năm sáu tuổi, rõ ràng anh ta lớn hơn em rất nhiều, nhưng lại thường xuyên bị em đánh khóc."
"Chu Toàn, em còn khua môi múa mép, thì cút ra ngoài cho anh.
"Chu Cảnh Xuyên bắt đầu nổi bão, anh lớn hơn Lộ Dao sáu bảy tuổi, sao có thể bị cô đánh khóc, đây quả thực là thiên phương dạ đàm mà. Chu Toàn không cho ông anh họ chỉ lớn hơn mình một tuổi này một chút thể diện nào:"Chu Cảnh Xuyên, anh ồn ào gì vậy chứ, tối qua lúc anh bị đánh, sao không biết giận đi?
Anh cũng chỉ biết ức hiếp người nhà mà thôi!
"Chu Cảnh Xuyên giận đến mức ngực phập phồng, nhưng tay chân cũng không nhanh nhẹn, nên chỉ có thể chịu đựng. Lộ Dao thử dò hỏi Chu Toàn:"Chị, một mình chị phục vụ anh ta? Không mệt ạ?
"Cô muốn biết có phải ba mẹ của Chu Cảnh Xuyên vẫn chưa biết anh ta nhập viện hay không. Chu Toàn nhún vai:"Không còn cách, anh ta ra vẻ muốn chết, cái này không cho người khác chạm vào, cái kia không cho người khác xem, ý tá đều không muốn phục vụ anh ta, chỉ có chị mới có thể đến.
Thím của chị ra nước ngoài xét nghiệm rồi, nên không thể về.
"Nói xong, Chu Toàn liếc xéo Chu Cảnh Xuyên,"Lại nói, chuyện bị đánh mất mặt như thế, anh ta vẫn không biết xấu hổ mà để lộ ra sao?
Còn chưa kịp tiêu tiền niêm phong nữa đó.
"Lời vừa chuyển đi, Chu Toàn lại hỏi Lộ Dao:"Đúng rồi, anh ta bị ai đánh thế? Hỏi anh ta, anh ta chết cũng không nói.
"Chu Cảnh Xuyên lạnh lùng cảnh cáo:"Lộ Dao, quản tốt nhất mẫu tam phân địa(1) của chính cô đi.
"Chu Toàn vươn tay che trước mắt Lộ Dao lại, ngăn cản tầm mắt cảnh cáo sắc bén của Chu Cảnh Xuyên,"Có chị che chở em, không sao, cứ việc nói, em xem anh ta bị tàn phế thành ra như vậy, cũng không làm gì được em.
"Lộ Dao không nói gì, chỉ ngón tay cái về phía mình. Bỗng Chu Toàn phụt một tiếng rồi bật cười, sau đó nhịn không được mà cất tiếng cười to. Sau một lúc lâu cô mới bình tĩnh trở lại, trong lời nói vẫn còn mang theo ý cười,"Ta nói anh ta nhìn thấy em, sao mặt lại đen như đít nồi thế kia, hóa ra là bị em đánh cho tàn phế phải nằm viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!