Lộ Dao không đợi Xuyên trả lời, đã có một dãy số Bắc Kinh lạ gọi đến, cô cau mày, biết cô đến Bắc Kinh ngoài gia đình ra chính là Xuyên, nhưng Xuyên không có số điện thoại của cô mà.
Do dự vài giây, cô vẫn nghe máy.
"Tiểu ớt cay, là tôi, Đông Mễ Lộ.Lộ Dao:..." Dừng lại vài giây, đầu óc mới chuyển động, "Mễ Lộ à, chuyện gì thế?
"Nghe thấy hai chữ Mễ Lộ, Tưởng Trì Hoài và Chu Cảnh Xuyên không hẹn mà cùng nhìn về phía Lộ Dao. Mễ Lộ cười nói:"Tôi bấm tay tính toán, tối nay cô đang ở Bắc Kinh, cô đang ở đâu thế? Tôi đói bụng sắp chết rồi, vẫn chưa ăn gì cả, đến chỗ cô ăn trực nha.Lộ Dao:... Tôi đến Bắc Kinh, không phải nên là cô mời tôi ăn sao?"
"Tôi là một kẻ nghèo hai bàn tay trắng, đến khách sạn cũng không có khả năng ở, tôi đang cầu xin đấy, cô có thể nuốt không biết xấu hổ xuống được không?Lộ Dao:..."
"Tôi lập tức đi tìm cô đây.
"Nói xong Đông Mễ Lộ liền cúp máy. Sắc mặt Tưởng Trì Hoài chìm xuống,"Đông Mễ Lộ phải không?"
"A?" Lộ Dao có chút mù mờ, hóa ra thật sự gọi là Đông Mễ Lộ, vốn tưởng rằng đêm ở Nara đó, Mễ Lộ đã nói đùa với cô, không ngờ thật sự họ Đông.
"Hỏi em đấy!"
Tưởng Trì Hoài mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
"Đúng vậy, là cô ấy, nói muốn đến đây ăn.
"Lộ Dao vẫn hơi lung lay, làm sao Đông Mễ Lộ biết được cô đang ăn ở đây? Vừa mới nói xong, tiếng đập cửa trong phòng riêng đã vang lên,"Tiểu ớt cay, tôi đến rồi.
"Ba người bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không phản ứng một lúc. Một lúc sau, tầm mắt của Tưởng Trì Hoài dừng lại trên người Chu Cảnh Xuyên,"Cậu lại nói bừa gì đó trong nhóm rồi thế?
"Chu Cảnh Xuyên rất vô tội nói:"Tôi chưa nói gì hết nha! Tôi cũng đang bực bội tại sao hành tung của chúng ta lại bị Đông Mễ Lộ nắm giữ rõ ràng như thế đây.
"Đông Mễ Lộ đẩy cửa bước vào, lúc nhìn thấy Tưởng Trì Hoài, hơi thở của cô cứng lại, trái tim cũng nhảy đến cổ họng, cô cảm thấy mình đã nhảy vào hố của người đàn ông này và cuối cùng là không thể trèo lên, cô sẵn sàng hôn mê ở đây. Nơi nào có anh, thì sẽ không có gì ở trong mắt cô."Mễ Lộ, sao cô biết tôi ở đây?" Lộ Dao nghi ngờ hỏi, rồi vỗ lên chỗ trống ở bên cạnh: "Lại đây ngồi."
"Thật ra vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô ở bên ngoài, nhưng không chắc chắn, nên mới gọi điện thoại hỏi cô.
"Đông Mễ Lộ bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Lộ Dao, đầu tiên là nói một tiếng chào hỏi với Tưởng Trì Hoài và Chu Cảnh Xuyên rồi mới ngồi xuống. Cô cười nhạt và nói với Chu Cảnh Xuyên:"Không ngờ hai người lại ăn cùng Dao Dao.
"Chu Cảnh Xuyên hừ lạnh một tiếng,"Nếu không cô nghĩ là ai? Là người khác thì cô sẽ đến sao?
"Đông Mễ Lộ ho khan hai tiếng, lén nhìn sang Tưởng Trì Hoài, cho rằng Tưởng Trì Hoài dù ít dù nhiều cũng sẽ nhìn cô, kết quả là anh đang rất hào hứng nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Lộ Dao có chút không chịu đựng được thái độ của Chu Cảnh Xuyên đối với Đông Mễ Lộ, cô không hài lòng nói với Chu Cảnh Xuyên:"Đến thì đến, cũng không phải để gặp anh, anh phấn khích gì chứ!
Anh thật sự cho rằng...
"Đông Mễ Lộ vội vàng ấn tay Lộ Dao lại, lắc đầu ý bảo cô đừng nói nữa, Chu Cảnh Xuyên là người mà Lộ Dao không thể trêu chọc. Lộ Dao nhìn về phía Đông Mễ Lộ, và cố tình đề cao giọng nói:"Không phải tôi vì cô mà bênh vực kẻ yếu, tôi đã sớm thấy khó chịu với anh ta rồi, lúc ở Thượng Hải, tôi đã kết thù oán với anh ta, còn có Nghiêm Duyệt gì đó nữa.Đông Mễ Lộ:..." Gia thế và bối cảnh của Nghiêm Duyệt ngay cả cô cũng không theo kịp, trong vòng tròn này, ngoài Tưởng Trì Hoài và Chu Cảnh Xuyên ra, ai mà không nhường Nghiêm Duyệt vài phần?
Nhưng dù là Nghiêm Duyệt hay là Chu Cảnh Xuyên, Lộ Dao vẫn chưa đến Bắc Kinh, đã đắc tội hết với những người cao quý nhất trong vòng tròn này.
Tưởng Trì Hoài vô tâm nghe bọn họ ầm ĩ, anh vẫn không chút mảy may và nhìn về phía rực rỡ lung linh bên ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng miết lên mép ly, có lẽ anh đã đoán được là ai nói với Đông Mễ Lộ bọn họ ăn ở đây.
Cơn nghiện thuốc lá của Tưởng Trì Hoài lại trỗi dậy, anh đứng dậy và rời khỏi phòng riêng.
Nhà hàng có khu vực nghỉ ngơi, nhưng có vài đứa trẻ đang chơi đùa ở đó, nên anh đến nhà vệ sinh.
Thật ra cơn nghiện thuốc lá của anh không tính là lớn, có khi bận rộn nửa ngày không hút một điếu cũng không có cảm giác gì.
Nhưng kể từ đêm ở Nara, tay của anh không thể rời khỏi thuốc, đây thật sự không phải là hiện tượng tốt.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa khéo chạm phải Đông Mễ Lộ, nhưng anh không cho rằng đây là trùng hợp.
"Trì Hoài.
"Đông Mễ Lộ có vẻ hơi lo lắng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, cười nhạt chào hỏi với anh. Tưởng Trì Hoài khẽ gật đầu, không có biểu hiện gì, cũng không nói gì nữa, và xoay người đi ra ngoài. Đông Mễ Lộ theo sát phía sau, gọi anh một tiếng:"Tưởng Trì Hoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!