Ba phút sau Hoắc Viễn Chu gọi lại, sau khi Lộ Dao kết nối, cũng không biết phải nói gì.
Hoắc Viễn Chu cũng không nói.
Cuộc gọi rơi vào im lặng trong ngắn ngủi.
Lộ Dao không khỏi mặt đỏ tía tai, trong đầu vô thức phát lại cảnh tượng khi còn nhỏ.
Đó là một ngày cuối tuần, sau khi ngủ trưa thì cô đến phòng của Hoắc Viễn Chu để tìm anh cùng chơi game, nhưng không thấy anh ở trên giường.
Suy nghĩ theo quán tính của một đứa trẻ, không ở trên giường thì sẽ ở trong phòng tắm, vì thế cô không chút suy nghĩ đã chạy đến cửa phòng tắm và tung cửa ra...
Sau khi nhìn Hoắc Viễn Chu, cô khẽ chớp mắt, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy cấu trúc cơ thể đàn ông... Nhất thời quên phải rời đi.
Hoắc Viễn Chu cũng ngây người vài giây, sau khi hoàn hồn thì vội vàng quay lưng lại, kéo quần lên, "Dao Dao, chạy ra ngoài nhanh lên.
"Nhưng lúc ấy cô đã trả lời Hoắc Viễn Chu thế này:"Cháu thấy hết rồi nha.
"Lúc ấy cô còn nhỏ, không thể hiểu được tâm trạng của Hoắc Viễn Chu, bây giờ nghĩ lại, nhất định khoảnh khắc đó anh đã vô cùng sụp đổ. Trong điện thoại vẫn im lặng. Có lẽ, Hoắc Viễn Chu cũng đang nghĩ về cảnh tượng năm ấy? ... Cuối cùng Lộ Dao vẫn lên tiếng phá vỡ im lặng trước, cô hỏi anh:"Hoắc Viễn Chu, chú còn nhớ câu chú đã nói với Mễ Lộ lúc chú còn ở Nara không?
"Hoắc Viễn Chu suy nghĩ nửa ngày mới đáp,"Câu nào?
"Lộ Dao ậm ừ rất lâu, vẫn không nói ra."Dao Dao, cháu không nói, chú thật sự không thể nhớ nổi."
"Chính là... Lúc đó Mễ Lộ hỏi mượn tiền chú, chú không cho mượn... Chú nói... Chú nói tiền của chú...
"Lộ Dao lắp bắp, nửa phút trôi qua vẫn chưa nói xong một câu hoàn chỉnh. Hoắc Viễn Chu nhớ ra, giúp cô bổ sung hoàn chỉnh nửa câu sau mà cô chưa nói:"Tiền của chú chỉ có người phụ nữ của chú mới có thể tiêu.
"Lộ Dao không khỏi mặt đỏ tía tai, giọng cô trầm xuống,"Cháu... Tối qua cháu mới có thời gian sắp xếp lại vali hành lý... Chính là cái vali lần trước mang đi du lịch, cháu phát hiện bên trong có cái... Túi, là chú mua sao?"
"Ừ.
"Nhịp tim của Lộ Dao càng lúc càng nhanh,"Nhưng chú đã nói tiền của chú chỉ có... Người phụ nữ của chú mới có thể tiêu.
"Sau khi nói xong, cô lo lắng nuốt vài ngụm nước bọt, nín thở lại, chờ đợi xem anh sẽ trả lời cho câu hỏi sắc bén này như thế nào. Cũng giống như ở Tokyo lần đó, cô hỏi anh chuyện mà anh đã hứa với cô lúc trước còn tính không, cô đã thổ lộ gián tiếp một lần nữa. Không biết liệu lần này anh có muốn trả lời cô hay không, hay là vẫn giống như lúc ở Tokyo, vân đạm phong khinh lấy im lặng bỏ qua cho có lệ? Thật ra cũng chỉ với vài giây im lặng, nhưng Lộ Dao lại cảm thấy khoảng thời gian này đủ dài để chạy quanh Trái Đất một vòng."Hoắc Viễn Chu!
"Cuối cùng Lộ Dao đã mất kiên nhẫn. Giọng của Hoắc Viễn Chu xuyên qua sóng điện vang lên, mặc dù ở rất xa, nhưng dường như có thể nghe rõ ở bên tai, anh nói:"Dao Dao, lúc trước chú nói đều là tiếng phổ thông, không phải tiếng Anh cũng không phải tiếng Pháp.
"Lộ Dao nhẹ nhàng thở hắt ra, trái tim cũng dần thả lỏng, nhưng luôn cảm thấy Hoắc Viễn Chu trả lời như vậy như thật mà như giả, nó rất mơ hồ, cô không muốn mập mờ tới mập mờ lui như vậy với anh, rất không thú vị, đơn giản là hỏi rõ ràng ra. Cô hùng hổ doạ người hỏi tiếp:"Hoắc Viễn Chu, cuối cùng chú nói mấy lời này là có ý gì, cháu không hiểu lắm, tiền của chú chỉ có thể cho người phụ nữ của chú tiêu, cho nên cháu phải trả lại, là ý này đúng không?
"Hoắc Viễn Chu tạm dừng một giây, rồi nói:"Tùy cháu, có thể trả lại cho chú."
"Hoắc Viễn Chu!!
"Lộ Dao bỗng cuồng loạn hét lên. Tưởng Trì Hoài đang xem điện thoại, bởi một tiếng hét này, suýt chút nữa hồn phi phách tán,"Lộ Dao, em kêu cái quỷ gì vậy!
"Hoắc Viễn Chu nghe thấy giọng của Tưởng Trì Hoài nên hỏi:"Vẫn ở cùng một chỗ với anh ta à?
"Sau khi Lộ Dao bị kích thích, ăn nói cũng không lựa lời:"Đúng vậy, đang trên đường bỏ trốn.
"Hoắc Viễn Chu nghẹn họng, nhanh mồm dẻo miệng của cô cũng có ngày dùng để đặc biệt đối phó anh. Lộ Dao cũng không ôm nhiều ảo tưởng với Hoắc Viễn Chu, cô đã sớm nên đối diện với sự thật, nhưng cô đã cố tình lừa mình dối người, không đâm nam tường tâm bất tử(1), điều này rất đúng. Có thể không cần lưu luyến nữa. Cô nói:"Không có chuyện gì nói, cháu cúp máy.
"Giọng của Hoắc Viễn Chu rất khó nghe và hơi dồn dập:"Dao Dao, vừa nãy anh nói, chỉ nói một nửa."
"Nửa kia thì sao?
"Lộ Dao vẫn mong chờ vô hạn. Hoắc Viễn Chu:"Em có thể trả tiền cho anh, dù sao tiền của anh cũng là... Của em.
"Lộ Dao xoa xoa huyệt thái dương, đầu óc choáng váng và trống rỗng sau một lúc lâu mới có phản ứng, cuối cùng cũng chờ được lời tỏ tình của người đàn ông muộn tao(2) này, trước khi cô vẫn chưa già nua. Giờ khắc này, mười lăm năm chờ đợi của cô, đều đáng giá. Hoắc Viễn Chu hồi lâu cũng chưa được hồi âm, nên gọi cô một tiếng:"Dao Dao?Lộ Dao hoàn hồn:Hoắc Viễn Chu, anh nhiều tuổi như thế rồi, tự tin của anh từ đâu đến thế, anh cho em tiền, thì nhất định em sẽ muốn sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!