Ông Lộ nghe thấy tiếng thì quay đầu lại hỏi, "Chuyện gì mà cười vui vậy?
"Lộ Dao nhìn Tưởng Trì Hoài, cơ bắp của anh đều đã căng chặt, sắc mặt âm u nhìn chòng chọc vào Hoắc Viễn Chu. Biểu hiện của Hoắc Viễn Chu trước sau vẫn thờ ơ, anh bỏ miếng cà chua vào trong miệng mình, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống. Tưởng Trì Hoài đưa lưng về phía ông Lộ, nên ông Lộ không thể nhìn thấy được trạng thái buồn bực và mất hứng của anh sau khi bị đùa giỡn. Lộ Dao ho khan hai tiếng, nói:"Vừa nãy Tưởng Trì Hoài đã kể một câu truyện cười, cười chết con rồi.
"Nói xong cô lại cười rộ lên, bả vai cũng bắt đầu run bần bật. Ông Lộ ngạc nhiên đóng mở miệng nửa ngày cũng không thể phát ra tiếng, ông quá hiểu Tưởng Trì Hoài, trời sinh ít khi nói cười, không thích nói chuyện, một chút tế bào hài hước cũng không có. Định thần lại, ông Lộ nói với Tưởng Trì Hoài:"Trì Hoài, em còn kể cả truyện cười sao? Truyện cười gì thế, nào, nói cho thầy nghe đi.
"Nghe vậy, gương mặt của Tưởng Trì Hoài càng đen hơn. Lộ Dao cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng từ phòng bếp chạy ra ngoài. Tưởng Trì Hoài nói với giáo sư Lộ một câu:"Bảo Hoắc Viễn Chu nói lại lần nữa cho thầy nghe đi, em đi vệ sinh đây ạ.
"Nói xong thì cũng đuổi theo Lộ Dao đi ra khỏi phòng bếp. Ông Lộ vẫn theo đuổi không buông, hướng tầm mắt chờ mong về phía Hoắc Viễn Chu:"Viễn Chu, cậu nói cho anh nghe đi, cuối cùng là truyện cười gì mà cười vui vậy, anh thấy Dao Dao cười mà chảy cả nước mắt ra đến nơi rồi.Hoắc Viễn Chu:..."
Anh còn không có tế bào hài hước hơn cả Tưởng Trì Hoài, cho nên, câu truyện cười này phải kể thế nào đây?
...
Lộ Dao còn chưa ra đến phòng khách thì đã bị Tưởng Trì Hoài nắm chặt cánh tay kéo trở lại, Lộ Dao đứng không vững, theo quán tính, đầu cô đập vào ngực anh, nhưng cũng không rảnh lo cơn đau đớn ở đầu, cô vội vàng lùi về sau hai bước, nhưng lại bị Tưởng Trì Hoài ôm vào trong lòng một lần nữa.
Hai tay Lộ Dao chống trước ngực anh, cố gắng để không dính sát vào anh, cô thấp giọng cảnh cáo, "Tưởng Trì Hoài, anh buông tôi ra, đây là nhà tôi!"
"Vậy thì sao?
"Tưởng Trì Hoài bị chọc tức, lồng ngực vẫn không ngừng phập phồng. Lộ Dao:"... Anh còn không buông ra, tôi sẽ kêu lên đó!
"Chung quanh đều bị bao phủ bởi mùi hormone mát lạnh từ cơ thể của Tưởng Trì Hoài, cùng với sự áp bức và tính xâm lược không thể giải thích được, Lộ Dao không thể chống đỡ, cô ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không làm nên tích sự gì. Bỗng Tưởng Trì Hoài cúi đầu xuống, môi nhẹ nhàng cọ qua vành tai cô, gần như là dính chặt vào tai cô và nói,"Em dám kêu, tôi dám hôn em, không tin em thử xem!"
"Lưu manh!
"Trước tiên Tưởng Trì Hoài buông cô ra, rồi nói một câu:"Ai cũng có thể cười tôi, tôi không quan tâm, nhưng em thì không thể."
Lộ Dao hơi choáng váng, lời này quá dễ dàng làm người khác hiểu lầm mà.
Trái tim cô vẫn còn rung động dữ dội.....
Sau khi ăn cơm trưa xong, ông Lộ theo chân hai người bọn họ nói chuyện phiếm một hồi rồi cũng quay về phòng ngủ nghỉ trưa, phòng khách ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhịp tim của nhau cũng có thể nghe thấy rõ ràng
Lúc ông Lộ có ở đây, bọn họ vẫn giữ một ít thể diện cho nhau, thi thoảng còn có thể nói đôi ba câu.
Nhưng ông Lộ đi rồi, thì giữa bọn họ ngoại trừ không vừa mắt nhau ra, thì không còn gì khác.
Lộ Dao cảm thấy cuộc chiến khói thuốc súng giữa Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài đã bắt đầu khai hỏa.
Mà ngòi nổ chính là miếng cà chua kia, theo cách nói trào lưu là "Cà chua hấp hối
". Lộ Dao hắng giọng, hỏi Hoắc Viễn Chu:"Cháu đưa chú đi xem phòng của chú nhé?
"Hoắc Viễn Chu hơi ngạc nhiên:"Còn có phòng chú nữa à?"
"Có ạ, lúc trước trang hoàng lại, ba Lộ cố ý để lại một phòng cho chú, nói rằng sau này chú trở về sống thì sẽ tiện hơn.
"Nếu Hoắc Viễn Chu hoảng hốt, thì giọng của anh sẽ khàn hơn bình thường,"Đi thôi, vừa lúc chú đang cần mang vali hành lý lên.
"Sau khi vào phòng, Hoắc Viễn Chu mở vali hành lý ra, lấy áo khoác treo lên, rồi anh lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp được đóng gói sang trọng. Lúc Lộ Dao nhìn lén anh, vừa lúc nhìn thấy chiếc hộp trong tay anh, tim cô không khỏi đập tăng tốc, đó là cái khuy măng sét mà cô đã bí mật bỏ vào trong túi áo của anh. Hoắc Viễn Chu đã bước đến trước mặt cô, đưa chiếc hộp nhỏ qua rồi nói,"Giúp chú đeo nó đi.
"Lộ Dao cúi đầu xuống, nhận lấy cái hộp nhỏ, đầu ngón tay cô vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Hoắc Viễn Chu buông ống tay áo mà anh đã xắn lên, rồi vuốt phẳng cổ tay áo, Lộ Dao vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, cô lại lập tức cúi đầu xuống. Hoắc Viễn Chu nói:"Bỏ khuy măng sét vào túi của chú cũng không nói một tiếng, lỡ đâu rơi mất thì sao?"
"..." Mặt của Lộ Dao đỏ lên có thể so với bầu trời ráng đỏ của tháng sáu.
Khuy măng sét là do cô bỏ vào túi áo của anh lúc còn ở Nara, mấy ngày liền đến công viên Nara chơi, anh đã không đeo nó, và cũng không nhắc đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!